Cố Gia Huy đưa Hứa Minh Tâm đến bệnh viện gần đây.
Cơ thể hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng lại để lại vết loang lổ.
Trên người có một số vết thương do vùng vẫy để lại, nhát đạp kia của Cố Tử Vị đá vào mô liên kết gây chảy máu, để lại nốt đỏ không thể xóa nhòa.
Nghiêm trọng nhất là tại của cô, lần trước vốn dĩ tai đã từng bị tổn thương, lần này càng nghiêm trọng hơn, màng tại lại bị rách ra lần nữa rồi.
Bác sĩ nói có khả năng sẽ ảnh hưởng lâu dài đến thính lực, chỉ có thể chờ cô tỉnh lại rồi mới có kết luận cuối cùng được.
Vết sưng đỏ trên má cô bôi thuốc rồi vẫn khó giảm sưng đỏ.
Cố Gia Huy ở bên cạnh, bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ, sau đó anh liền đưa cô về Kinh Đô và nhanh chóng đưa cô nhập viện ở bệnh viện thành phố.
Còn bên này, Khương Tuấn và Ngôn Dương đã bắt tay diễn một trò hay.
Khương Tuấn đã cứu Cố Cố ra rồi, Ngôn Dương đã chuẩn bị xong bằng chung vu cáo hãm hại, chỉ chờ anh về quyết định.
Ngôn Dương nhìn thấy Hứa Minh Tâm hôn mê không tỉnh, ánh mắt hơi tối lại.
Ông ta biết rõ còn cố hỏi, ông ta nói: "Chuyện này là sao? Lúc các cậu đi chẳng phải vẫn tốt sao? Sao giờ về."
"Đúng là tôi không nên mềm lòng, cho cậu ta cơ hội. Lần này, anh muốn làm như nào thì cứ làm như vậy, tôi sẽ không chịu giảm hòa đầu. Tôi sẽ không cần mạng của bố con bọn họ, nhưng tôi cũng phải khiến cho bọn họ hối hận suốt đời!"
Giọng nói lạnh lẽo đó bật ra khỏi cánh môi mỏng, mang theo sự quyết tuyệt lạnh như băng.
Ngôn Dương nghe thấy những lời này, trong mắt lộ ra một tia ý cười khó phát giác, thoáng lướt qua.
Qủa nhiên, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Ông ta đồng ý không động vào Cổ Cố, nhưng lại chưa có đồng ý là không động vào Hứa Minh Tâm.
Lần này ông ta phải bí quá hóa liều, một mũi tên trùng hai con chim.
Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm mới có thể kích thích Cố Gia Huy như thế thôi.
"Thế chuyện này là ai làm?"
"Cố Tử Vị."
Khi anh bật ra mấy chữ này, trong giọng nói chứa hận ý, anh hận không thể xé nát Cố Tử Vị.
"Thế cậu ta đâu?"
"Tôi không mang người theo, tôi nhốt cậu ta ở cục cảnh sát trước, bây giờ cậu ta đang trên tay tôi"
"Vậy được, giao cho tôi đi, tôi sẽ báo cáo thông tin với cậu bất cứ lúc nào. Bây giờ cậu chỉ cần chăm sóc thật tốt cho Hứa Minh Tâm là đưuọc, những việc khác để tôi làm cho
Ngôn Dương quay người đi ra ngoài, sau khi lên xe, ông ta phát hiện ra là có thêm một người nữa đã lên xe.
"Cậu lại nạy cửa xe tôi à?"
"Người đang lăn lộn trong nghề, nhiều bản lĩnh không áp dụng vào người. Lão cửu, lần này ông nợ tôi một ân tình lớn đấy."
"Ảnh Tử, cảm ơn nhé"
Ngôn Dương vô cùng cảm kích nói.
Ánh Tử chính là người giả làm tên côn đồ lúc trước, anh ta có dáng người gầy yếu, mắt híp, trông có vẻ hung thần ác sát.
Nhưng trên thực tế, anh ta cực kỳ thông minh, hơn nữa còn là thiên tài.
Không có chuyện gì là anh ta không làm được, trước kia khi tiếp quản chợ đen, anh ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Bảo anh ta làm một ít mua bán thì được, nhưng bảo anh ta duy trì trật tự của chợ đen thì anh ta có chút ăn không tiêu, anh ta không hợp làm nhân tài quản lý, anh ta làm theo ý mình quen rồi.
Cho nên anh ta đã thành toàn cho Ngôn Dương, đi theo ông ta, sống những ngày tiêu dao.
Lần này, Ngôn Dương không tin tưởng được bất kỳ ai, giao việc này cho ai ông ta cũng không dám đảm bảo là sẽ không thấy vết dấu.
Hơn nữa ông ta ra tay, bố trí không thích hợp thì rất dễ bị Cố Gia Huy phát giác, còn mang họa vào người.
Cho nên ông ta đặc biệt đón anh ta từ nước ngoài về, để cho anh ta làm giúp mình chuyện này.
Ảnh Tử rất trượng nghĩa, không nói hai lời đã sang luôn.
Không ai biết tên thật của anh ta, mỗi người làm việc ở trong chợ đen đều có một biệt hiệu.
Biệt hiệu của Ngôn Dương là lão Cửu, còn biệt hiệu của anh ta là Ánh Tử, thần bí khó lường, người cũng như tên.
"Hì hì, tôi cũng phải báo thù."
"Đủ cho cậu sống tiêu dao đấy."
Ông ta đưa cho anh ta một chiếc thẻ ngân hàng, Ảnh Tử cũng không hỏi con số, trực tiếp cất vào túi luôn.
"Lão Cửu, nếu ông đã bảo tôi thiết kế xúi giục Cố Tử Vi, tại sao còn muốn diễn một màn kịch giả ở Kinh Đô?" "Nếu không có chuyện kia của Cố Tử Vị, kế vườn không nhà trống của tôi
bên này cũng không diễn được. Cố Gia Huy còn có điều kiêng kị, không thể hạ tử thủ với anh em của mình, tôi bắt buộc phải cho cậu ta đòn cảnh tỉnh. Cậu ta tha cho Cố Tử Vi hết lần này đến lần khác, nhưng người ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đến xâm phạm hết lần này đến lần khác. Cố Gia Huy là đàn ông, chắc chắn không thể dùng thứ."