Cậu cả... hóa ra vẫn còn rất nhiều người còn nhớ nhân cách đó.
"Không."
Bạch Thư Hân dối lòng lắc đầu, mình phải quên đi trạng thái bệnh tâm lý đó thôi.
Ôn Thành đã quay lại, lúc này mới là niềm vui lớn.
Cô ấy ngủ đến trưa thì cũng đói rồi, Hứa Minh Tâm bị cô ấy nói như vậy, bụng cũng bắt đầu kêu ọt ọt.
Cô dời giường, ôm Cố Cố xuống lầu, dặn dì Lưu và đầu bếp nữa chuẩn bị cơm trưa.
Cố Gia Huy đã đi tới tập đoàn rồi, anh chỉ nghỉ ngơi hai tiếng là đi luôn.
Hứa Minh Tâm biết tin thì hơi đau lòng.
Khoảng thời gian này, Cố Gia Huy rất bận, hai tập đoàn nhiều việc túi bụi.
Vốn dĩ một cái J.C đã khiến cho anh thường xuyên mang việc về nhà rồi, bây giờ còn thêm một Cố Thị nữa, làm cho thời gian nghỉ ngơi của Cố Gia Huy cũng sắp hết rồi.
Ôn Thành cũng đi xuống tầng, Bạch Thư Hân nhìn vào ánh mắt anh ta, không biết là đang nhìn ai.
Là Ôn Thành, hay là A Thành.
"Cái... nhân cách kia không bắt nạt cô chứ?" Anh ta hỏi.
"Không." Cô ấy khẽ lắc đầu, rồi nói: "Xin lỗi, thật ra hôm đấy tôi không cố tình nói lời câu đó đâu, lúc đó tôi bị anh chọc tức điên lên nên mới như vậy. Tôi không ghét anh, tôi rất vui khi được làm bạn với anh."
"Thật sao?" Ôn Thành nhìn cô ấy với ánh mắt mừng rỡ.
"Ừ, sau này tôi sẽ kiềm chế bản thân, dịu dàng với anh một chút."
"Không... không cần, cô như thế rất tốt, không cần cố ý dịu dàng đâu."
"Hình như anh lại nói lắp rồi." Bạch Thư Hân trêu, cô ấy nói với anh ta vài câu, cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp kia lại quay lại, làm cho cô ấy thoái mái đi nhiều."
"Cô không thích, tôi... tôi cố gắng sửa."
"Không, bây giờ tôi nghe thấy rất lọt tai."
Trên đời này chẳng ai hoàn mỹ cả, sao có thể chỗ nào cũng phải yêu cầu hoàn mỹ chứ.
Ôn Thành và nhân cách thứ hai chính là ví dụ tốt nhất.
Trước đây cô ấy rất ghét Ôn Thành ngượng ngùng e thẹn, không biết ăn nói, làm việc cũng không cùng ý.
Sau này nhân cách thứ hai xuất hiện, anh ta trở nên vạn người mê, cái miệng rất biết ăn nói, cũng biết trêu ghẹo người khác, biết tặng đồ ăn sáng và hoa tươi.
Nhưng... anh ta cũng có khuyết điểm.
Người phàm đều thích hoa hồng và bạch nguyệt quang, nhưng từ xưa tới nay, cả hai thì không thể khiêm được.
Ôn Thành không cần phải thay đổi, dáng vẻ hiện tại rất tốt.
Cô ấy cũng biết bản thân có rất nhiều khuyết điểm, đây mới là con người, người không có bất kỳ khuyết điểm nào, chắc chỉ có thần tiên thôi nhỉ.
Bạch Thư Hân ghìm lại nỗi hổ thẹn của mình lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện, nhân cách thứ hai đừng quay lại nữa.
Cô ấy nhớ rằng nhân cách thứ hai từng nói cho cô ấy biết rằng, Ôn Thành thích mình, nhưng chính anh ta lại không biết.
Không biết cũng tốt, đừng chọc thủng lớp giấy cuối cùng, cô ấy cũng không thích Ôn Thành, hơn nữa cô ấy cũng không muốn phát triển tình yêu mới.
Giữa bọn họ.... rất thích hợp làm bạn bè.
Cô ấy sợ, sau khi chọc thủng tầng giấy kia, ngay cả làm bạn, bọn họ cũng không làm được nữa.
Bọn họ ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lúc, trạng thái tinh thần cũng tốt lên nhiều rồi.
Hôm nay vừa khéo là thứ bảy, không cần đi làm, Ôn Thành muốn đi về căn hộ, tiện thể đưa Bạch Thư Hân về cùng luôn.
Hứa Minh Tâm dẫn theo Cố Cố, đi đến tập đoàn Cố Thị thăm Cố Gia Huy.
Dù sao thì những giám đốc kia cũng đã từng gặp mình rồi, cô không cần che che giấu giấu nữa.
Hình như đám ông lão đó rất sợ mình, mỗi lần nhìn thấy cô ấy thì đều khách khách khí khí, thấp thỏm dè dặt, trái lại làm cho vãn bối như cô ấy đây hơi ngại.
Cô ấy mang theo canh gà mà mình tự tay nấu, một nồi to, mình cũng không nỡ ăn, chỉ múc cho Cố Cố một bát.
Phần còn lại thì mang đi hết, cô ấy định tới văn phòng chia sẻ với anh.
Vừa đến tầng chóp, cô ấy đã nhìn thấy người đẹp thư ký lần trước rồi, lần này cô ta mặc rất bảo thủ, quần tây nữ sĩ truyền thống, che đi dáng người hoàn mỹ.
Áo lót bên trong cũng đổi từ áo trễ ngực thành áo sơ mi trắng, che lại dáng người đẹp.
Maya nhìn thấy cô tới, thì rất thức thời mở cửa cho cô, cô ta mỉm cười nói: "Cô Hứa tới rồi à, cô mang đồ ăn ngon tới đúng không? Tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi đấy."
"Tôi mang canh gà, lát nữa tôi chia cho cô một ít, tôi nấu nhiều lắm."
"Không cần đâu, cô và tổng giám đốc cứ từ từ dùng."
Maya mỉm cười nói, rất là khách sáo.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Khương Tuấn đi tới, trong tay xách trà chiều.
"Maya, tôi mua cho cô ăn này."
"Trong giờ làm việc, nghiêm túc kiềm chế bản thân." Maya nghiêm túc nói.
"Ách..." Khương Tuấn lập tức hóa đá.
Bên trong truyền tới giọng nói của Cố Gia Huy: "Nghỉ giữa trưa, hai người tùy ý, không cần câu nệ."
"Cảm ơn sếp!"
Khương Tuấn nhìn Cố Gia Huy với ánh mắt vô cùng cảm kích, may mà có sếp giải vây kịp thời, nếu không anh ta không biết phải tiếp lời thế nào nữa.
"Ừ, trông Cố Cố cho tôi."
Cố Gia Huy không khách khí một tí gì.
Khương Tuấn nghe thấy vậy thì lập tức hoang mang, anh ta còn tưởng là Cố Gia Huy vì thời gian trà chiều của hai người anh ta và Maya, không ngờ... anh hoàn toàn là vì thời gian của mình và Hứa Minh Tâm.
Đệt, ác độc quá rồi đấy?
"Sếp, anh xem.... các anh cũng là hai người, chúng tôi cũng là hai người, người của anh thì đã vào tay rồi, người của tôi thì vẫn... chưa đến tay, anh nghĩ..."
"Cố Cố, đi theo chú Khương Tuấn, cậu ấy sẽ mua đồ ăn ngon cho con."
"Ồ, có đồ ăn ngon!"
Cố Cố ôm chặt lấy đùi Khương Tuấn, cô bé còn không quên giữ chặt tay của Maya.
"Chị xinh đẹp, Cố Cố thích chị lắm, chị đi dăn đồ ăn ngon cùng em được không? Chú Khương Tuấn mời đấy!"
Cố Cố nháy mắt với Maya, Maya không chống đỡ được, con gái không hề có sức đề kháng với em bé xinh như búp bê.
Maya không kìm được ngồi xổm người xuống, nhéo nhéo cái má phấn nộ của Cố Cố: "Cô Ôn, cô thật là đáng yêu!"
"Gọi cháu là Cố Cố, cháu thích người khác gọi cháu là Cố Cố, mau đến merry, cháu biết chỗ nào có đồ ăn ngon."
Cô bé nắm lấy tay Maya, rồi đi về phía thang máy.
Khương Tuấn kinh ngạc nhìn cảnh này, không ngờ Cố Cố lại là một máy bay hỗ trợ!
"Bây giờ cậu còn cảm thấy tôi bạc đãi cậu nữa không?" Cố Gia Huy nhướng mày nói.
"Cảm ơn sếp! Sếp, nếu tôi mà thành công, tôi nhất định sẽ phát lì xì cho cô chủ Cố Cố! Tôi đi trước đây, chào sếp, chào cô Hứa!"
Khương Tuấn vội vàng đuổi theo.
Hứa Minh Tâm có chút buồn bực: "Khương Tuấn và nữ thư ký kia..."
"Chuyện tốt sắp tới."
Cố Gia Huy mỉm cười nói, vào giây phút kia nhìn thấy Hứa Minh Tâm, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, phảng phất như mệt nhọc toàn thân đã tan thành mây khói.
Bây giờ anh chỉ muốn ôm cô, hít mùi hương mát lòng mát dạ trên người cô, cái đó có tác dụng hơn bát kỳ loại hương ngưng thần.
Anh ôm cô ấy vào trong lòng, cho cô ấy ngồi lên đùi mình, cằm chôn ở hõm vai cô.
"Sao em lại tới đây?"
"Nhớ anh đấy, nên tới. Anh đã ăn cơm trưa chưa?"
"Chưa."
Khoảng thời gian này quá bận, mỗi khi bận vào thì quên bữa chính là chuyện bình thường.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô không nhịn được trừng mắt nhìn anh.
"Tôi đi mua một ít đồ ăn cho anh, canh gà này không no, anh chờ tôi."
"Không cần rắc rối như vậy, em ở cạnh tôi là được rồi, tôi cũng không đói lắm."
"Vậy cũng không được, tôi đói rồi."
Hứa Minh Tâm đành phải nói như thế, lúc này Cố Gia Huy mới gật đầu.
Cô quay người đi ra ngoài, còn anh thì thấy hơi mệt, anh day day cái trán.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Ôn Thành Vân gọi tới. Nhìn thấy tên hiển thị, sắc mặt anh có hơi ngưng trọng, anh biết cô ta tìm mình là vì cái gì…