Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là cô ấy có suy đoán như thế, nhưng mà dù sao thì cũng không thể tận mắt chứng thực, cô ấy cũng không dám khẳng định trăm phần trăm. 

Bây giờ cho dù có biết là Cổ Cố đang rất nguy hiểm, bọn họ bị nhốt ở đây, tự thân còn khó bảo toàn, còn bàn cứu người cái gì nữa cơ chứ? 

Cô ấy hơi mệt, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. 

Ôn Thành cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của cô ấy, tiếng thở nghe rất rõ trong bầu không khí im lặng, anh ta còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch kịch liệt. 

Anh ta cũng không dám thở mạnh, ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào. 

Cứ rối rắm mấy phút như thế, anh ta mới to gan cụp mắt nhìn Bạch Thư Hân. 

Làn da của cô ấy rất trắng, ở dưới ánh mắt dìu dịu giống như đã mạ một tầng lá vàng nhung mêm. 

Ngũ quan rất tinh xảo, nhưng lại không dịu hiền, có lẽ là do mày kiếm thản nhiên, mang theo vài phần anh khí. 

Dáng người cô ấy rất đẹp, bởi vì do tập thể dục quanh năm, cho nên không có một tí thịt thừa nào. 

Cách lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được đường cong mềm mại đó, không thể bắt bẻ. 

Trong đầu anh ta chợt hiện ra cảnh tối hôm đó anh ta thay quần áo cho Bạch Thư Hân, anh 

ta còn nhìn thấy nội y bên trong... 

Ôn Thành vừa nghĩ đến đây thì vội vàng lắc đầu, ngăn lại suy nghĩ linh tinh của chính mình. 

Có lẽ là anh ta lắc hơi mạnh, làm phiền đến cô gái đang trong giấc mơ, cô ấy bật ra tiếng lầm bầm bất mãn: "Đừng... đừng nhúc nhích, tôi mệt lắm..." 

Ôn Thành nghe xong, cả người ngồi thẳng, lập tức không động đậy. 

Thật ra... 

Dáng vẻ cô ấy ngủ cũng rất đáng yêu. 

Không khóc không ầm ĩ, ngoan ngoãn nhu thuận, giống như một con búp bê vải vậy. 

Người xinh như này, sao lại có người không thích cơ chứ? 

Anh ta cảm thấy Bạch Thư Hân rất xinh, cô ấy khác với những cô gái mà anh ta biết, cô gái khác toàn nũng nịu yểu điệu, cần phải bảo vệ. 

Nhưng Bạch Thư Hân rất siêu, không chỉ bảo vệ bản thân mình, còn... bảo vệ cả anh ta. 

Anh ta thân là đàn ông, có lúc cũng rất tự ti, xem ra anh ta phải học taekwondo, tán thủ, quyền anh thật giỏi mới được. 

Không thể mỗi lần gặp phải nguy hiểm, đều để cô ấy ở phía trước đứng mũi chịu sào, thế thì mình còn tính là đàn ông gì nữa. 

"Bạch... Bạch Thư Hân, lần sau nếu còn gặp phải nguy hiểm, tôi... tôi nhất định sẽ che chở ở phía trước cô, bảo vệ cô.... tin... tin tôi nhé!" 

Anh ta siết chặt nắm đấm nói. 

Bọn họ không biết, nhất cử nhất động của bọn họ đều có người đang nhìn. 

"Lát nữa dạy dỗ bọn chúng một trận, sau đó tìm cơ hội thả bọn họ ra, cố gắng giả và giống một chút. Tôi không ngờ cô nhóc này có năng lực quan sát giỏi như vậy, thế mà biết chúng ta sẽ không đả thương người, nhưng cũng phải làm cho ra dáng, cho người ngoài nhìn." 

"Vâng, ông chủ." 

Thuộc hạ tuân lệnh. 

Bạch Thư Hân còn chưa ngủ được một lúc, không ngờ đã có người đi vào rồi, ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào trong. 

Bên ngoài rất nhiều ánh sáng mạnh, chiếu sáng kho hàng tôn nhỏ hẹp. 

Bạch Thư Hân đau đớn mở mắt ra, chỉ thấy hai người đàn ông vạm vỡ đi vào. 

Một người trong đó cô ấy còn rất quen mắt, chính là người cô ấy cầm cốc thủy tinh đập vào đâu. 

Bọn họ không nói hai lời, nắm đấm cục cục vang lên. 

Sau đó bắt đầu đánh. 

Bạch Thư Hân phản kháng, có đánh nhau với bọn họ một lúc, nhưng là song quyền khó địch bốn tay. 

Mắt thấy cô ấy ngã xuống, nắm đấm của người đàn ông đó rơi xuống như mưa, không ngờ Ôn Thành bất ngờ xông tới, dùng cơ thể nhận quyền này. 

"Anh hùng cứu mỹ nhân à? Ở đây dùng được đấy nhỉ. Con bé này ra tay rất ác, tao phải đánh nó một trận xả giận." 

"Anh... anh là đàn ông, sao có thể đánh phụ nữ chứ!" Ôn Thành tức giận nói. 

"Lúc này không còn là vấn đề đàn ông phụ nữ nữa! Cậu đừng có mà giữ vững cái nguyên tắc chó mả đấy nữa." 

Bạch Thư Hãn lòng nóng như lửa đốt, lúc này là đang giảng đạo lý với kẻ bắt cóc sao? 

"Chậc chậc chậc, nhóc con, cậu đang dạy chúng tôi làm người như thế nào đó hả?" 

"Các anh đánh tôi cũng được, muốn đánh như thế thì cứ đánh, nhưng đừng đánh cô ấy được không." 

"Cậu bảo là? Hai chúng tôi đánh cậu?" 

"Đúng" 

"Được, tôi muốn xem nhóc con cậu rắn được bao lâu." 

Hai người bắt đầu quyền đám cước đá, Ôn Thành cũng kiên cường, đánh không lại cũng tuyệt đối không khóc lóc kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, thậm chí còn không nên lấy một câu. 

Bạch Thư Hân không nhìn nổi nửa, cô ấy muốn chắn cho anh ta, nhưng lại bị một người đàn ông vạm vỡ trong đó ngăn lại. 

Cho dù còn lại một người, Ôn Thành cũng không chống đỡ được. 

"Nhóc con, cậu kêu ra cho tôi, giả vờ cái gì hả?" 

Ôn Thành mím chặt môi, một cậu cũng không nói. 

"Chỉ cần cậu cầu xin ông đây tha mạng, tôi lập tức dừng tay!" 

"Thúi... thái lắm!" Ôn Thành bật ra hai chữ: "Muốn đánh thì cứ đánh, sao nói nhảm nhiều thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK