Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Gia Huy, tôi giao Hứa Minh Tâm cho anh, anh nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy. Được không? Coi như tôi xin anh vậy, tôi biết anh chướng mắt thân phận như tôi, vậy tôi sẽ lấy thân phận em gái của Lệ Nghiêm, xin anh... được không?" 

Cô ấy rơi lệ nói, bởi vì trong lòng chua xót. 

Một người không khéo đưa đẩy không lõi đời, lại đi đâm đầu vào chảo nhuộm, còn dại dột không chịu đi ra. 

Cô ấy không ngăn được, đành phải xin nhờ Cố Gia Huy đổi tốt với cô. 

Hy vọng ngày sau. 

Trảnh cô lạnh, tránh cô sợ, tránh cô lang thang đầu đường xó chợ. 

Cổ Gia Huy nghe vậy, lúc này mới quay lại nhìn về phía Bạch Thư Hân. 

Anh đứng dậy, trịnh trọng nói: "Tôi, Cố Gia Huy đã nhớ rồi, không cần cô cầu tôi, tôi cũng sẽ thật lòng thật dạ đối tốt với cô ấy." 

"Vậy thì được, tôi không ở lại đây nữa, tôi còn phải đi làm, đợi cậu ấy tỉnh lại, tôi lại đến thăm cậu ấy" 

Bạch Thư Hân cũng sợ ở đây ngày nào cô ấy cũng nhìn thấy Lệ Nghiêm và Cố Yên dây dưa, cô ấy sợ mình chưa kịp chiếu cố tốt Hứa Minh Tâm, bản thân mình đã không chống đỡ được rồi. 

Cố Gia Huy cũng không cố giữ cô ấy ở lại nữa, anh chỉ trịnh trọng nói lời cảm ơn thôi. 

Cảm ơn cô ấy luôn chăm sóc tốt cho Hứa Minh Tâm. 

Cảm ơn vì bất luận xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng đều trông coi bên cạnh cô ngốc này 

Cảm ơn cô ấy đã sẵn lòng giao Hứa Minh Tâm cho mình. 

Sau khi Bạch Thư Hân đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ. 

Cố Gia Huy giúp cố đắp chăn, anh dịu dàng nói: "Nhóc à, khi nào thì em tỉnh lại?" 

"Tôi đã nói cho em biết chưa nhỉ, thực ra... tôi cũng có điều mà tôi sợ. Từ sau khi g liền sợ có một ngày em sẽ rời xa tôi. Vừa nghĩ đến chuyện sinh ly đều đau khổ như vậy, tôi không dám nghĩ đến tử biệt. Nhưng mà, trước đó suýt thì tôi tưởng chúng ta phải như thế 

đó." 

"Tôi vẫn cho rằng, tôi chịu đau rất giỏi, khi xưa mất nửa mạng tôi cũng chịu đựng được, nhưng bây giờ... sao tôi lại yếu đi rồi, không chịu được đau nữa rồi này?" 

Khóe miệng Cố Gia Huy nhếch lên một nụ cười chua sót, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo bị thương nồng đậm. 

Tiếng nói không lớn, nhưng lại chảy xuôi ở trong phòng bệnh, kéo dài không thôi. 

Là anh yếu rồi, hay là Hứa Minh Tâm ở trong lòng quá mạnh? 

Hứa Minh Tâm nằm trên giường hôn mê suốt bốn ngày trời, mới dần tỉnh lại. 

Vừa đói vừa khát, cổ họng đều sắp bốc hỏa rồi. 

Cô mở mắt ra không phân biệt rõ đông tây nam bắc, đầu đau cực kỳ, cô chỉ biết một đám người đang vây quanh mình, líu ríu nói gì đó, tóm lại là một câu cô cũng không nghe hiểu. 

Cô đã làm các hạng mục kiểm tra, cuối cùng người trong phòng bệnh cũng ít đi rồi. 

Hứa Minh Tâm đã nhìn rõ người bên cạnh. 

Là Cố Gia Huy... 

Là Cố Gia Huy mà cô tâm tâm niệm niệm... 

Cô vươn bàn tay nhỏ qua, nắm lấy bàn tay to của anh, ấm ám giống hệt trước đây. 

Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với giọng khàn khàn: "Tôi đang nằm mơ... hay đây là thật vậy?" 

"Thật, đều là thật hết, em tỉnh lại là thật, tôi cũng là thật!" 

"Vậy tôi đói đến bây giờ cũng là thật rồi... Tôi có thể ăn chút gì đó không? Cho tôi ít nước cũng được..." 

Cuối cùng Hứa Minh Tâm đã nói ra lời trong lòng. 

Cô hôn mê đến bây giờ toàn là dựa vào từng giọt dinh dưỡng, hôn mê mãi thì không cảm thấy gì, nhưng một khi tỉnh lại, thì có hơi không chống đỡ nổi nữa. 

Cố Gia Huy nghe thấy lời này, cuối cùng được thở phào. 

Hứa Minh Tâm của anh rốt cuộc đã trở lại rồi. 

Cô vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn đồ ăn nước, vì vậy Cổ Gia Huy đã chuẩn bị cháo. 

Hứa Minh Tâm nghe thấy mùi cháo thịt, nhất thời bụng đói kêu vang. 

Cải bụng của cô cũng rất thích hợp mà phát ra tiếng ục ục. 

Cố Gia Huy cũng không biết là nên tức hay nên cười. 

Hứa Minh Tâm vội vàng vươn tay ra, cô muốn nhận bát cháo, nhưng lại bị Cố Gia Huy không hề khách khí VỖ xuống. 

"Đau..." 

Hứa Minh Tâm yếu ớt nói. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK