Hứa Minh Tâm không kìm lòng được tiến lên ôm lấy bà ấy.
"Mẹ nuôi... cũng tại con không tốt, con nên ngăn mẹ lại, không để mẹ đi ra đằng sau."
Thật ra, cô đã phát hiện được một số manh mối, hoàn toàn có thể ngăn Thẩm Tuệ, nhưng... cô không ngăn cản, nên mới làm cho sự việc biến thành cục diện hiện tại, càng không thể vãn hồi.
Thẩm Tuệ chua sót lắc đầu: "Không trách con đâu, mẹ biết cũng tốt, nếu không cả đời này mẹ chẳng hay biết gì, làm một người mù. Con không sao chứ? Ông ta... không làm con bị thương chứ."
Nhắc đến Ngôn Đức, bà ấy vẫn còn hơi chua xót, dù sao thì tình cảm mà bà ấy từng bỏ ra khi xưa là thật.
Thời thiếu nữ, yêu một người là có thể coi anh ta là cả thế giới của mình.
Bây giờ nghĩ lại, mình cũng thật là nực cười.
Nếu người bà ấy yêu khi đó là Ngôn Dương, thì có phải bây giờ sẽ là một hoàn cảnh khác không nhỉ.
Cho nên... quan trọng nhất vẫn là yêu đúng người, đừng không theo thói thường.
Cho nên... quan trọng nhất vẫn là yêu đúng người, đừng không theo thói thường.
"Mẹ nuôi, mẹ cứ ở trong phòng mãi, cũng không phải là cách. Bố nuôi rất lo lắng cho mẹ, lúc con tới, con thấy trạng thái của ông ấy rất không tốt."
"Mẹ biết... nhưng, mẹ không biết phải đối mặt với ông ấy như thế nào." Thẩm Tuệ lắc đầu chua xót, hàng loạt chuyện này là đả kích quá lớn đối với bà ấy.
"Thế mẹ muốn trốn tránh cả đời sao? Bố nuôi là người đau khổ nhất, ông ấy là đàn ông, trong lòng nhỏ máu, cũng sẽ không nói cho mẹ biết, bởi vì ông ấy phải mạnh mẽ. Con biết mẹ cũng buồn, nhưng... mẹ có thể kể khổ, nhưng bố nuôi có khổ khó nói."
Lời này... đánh vào lòng Thẩm Tuệ.
Bà ấy là phụ nữ, có thể kể khổ, nhưng ông ta là đàn ông, ông ta phải gánh vác cả gia đình, cho dù trong lòng có đau khổ đi chăng nữa, cũng không thể thể hiện quá rõ.
Cả nhà họ Ngôn vẫn đang đè lên người ông ta, nỗi khổ trong lòng ông ta bao nhiêu năm nay, nói được với ai cơ chứ?
Thẩm Tuệ chợt nghĩ đến một người, Ảnh Tử... người đó tên là Ảnh Tử đúng không?
Bà ấy loáng thoáng nghe thấy Ngôn Dương gọi anh ta như thế.
Bà ấy vội vàng hoảng hốt xông ra ngoài, Hứa Minh Tâm cũng chạy theo cùng.
Bà ấy rất quen thuộc với nhà họ Ngôn, thêm một khuôn mặt xa lạ, bà ấy cũng tìm được rất nhanh.
Ảnh Tử ở phòng khách, sau khi Hứa Minh Tâm đi vào, cô cứ có cảm giác trông người này rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Ảnh Tử chỉ là biệt hiệu, sở dĩ gọi tên này, là bởi vì anh ta có một đôi tay khéo léo, có thể tùy ý thay đổi dung mạo của mình.
Kỹ thuật hóa trang của anh ta có thể nói là hạng nhất, hơn nữa giỏi làm các loại mặt nạ, dán lên mặt, thật giả khó phân biệt.
Giờ phút này, anh ta đã đổi một gương mặt khác từ lâu rồi, trên mặt có một vết sẹo dài, giống như là tên ác độc ở xã hội đen vậy.
"Cậu là Ảnh Tử, đúng không?"
"Ừm, là tôi, bà Ngôn tìm tôi có việc gì không?"
"Cậu và Ngôn Dương đã quen nhau nhiều năm, đúng không?"
"Bấm ngón tay tính, đã mười mấy năm rồi, nói đúng ra thì tôi còn hiểu chồng bà hơn bà."
Ảnh Tử mỉm cười, vết sẹo trên khuôn mặt càng thêm dữ tợn và đáng sợ.
"Thế cậu... thế cậu có thể nói cho tôi biết, bao nhiêu năm nay rốt cuộc ông ấy đã sống thế nào không?"
Giọng nói run run của bà ấy vang lên.
Ảnh Tử nghe thấy lời này, anh ta thở dài, rồi nói: "Bà Ngôn, tôi mong bà mau phấn chấn lại, đối xử tốt với Ngôn Dương, ông ấy thật sự đã trả giá quá nhiều quá nhiều vì bà đấy."
"Chuyện năm đó, tôi không có tham gia vào, lúc đó tôi và Ngôn Dương vẫn chưa quen, nhưng sau này ông ấy có từng nhắc với tôi. Ngôn Dương sẽ không chủ động giết người, nhưng ông ấy sẽ tự vệ, nếu người khác uy hiếp đến tính mạng ông ấy, thì ông ấy cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình."
"Chắc hẳn Ngôn Đức muốn giết ông ấy thật, nên ông ấy mới nổi lên suy nghĩ giết người, muốn ra tay trước chiếm ưu thế. Những năm nay, ông ấy có được tập đoàn Ngôn Thị và cũng đã có được bà, Ngôn Dương là người có mưu lược, Ngôn Thị ở trong tay ông ấy tất nhiên có thể làm lớn, sợ là khiến cho người ta theo không kịp cơ." "Nhưng... vì bảo vệ bà, ông ấy đã đắc tội với không ít người, giống như tên ngốc đụng vào tường Nam vậy, biết rõ là không được tí lợi nào, ông ấy vãn không chùn bước. Những cái này... chắc hẳn bà cũng thấy được, còn về chuyện của con trai bà, điểm này thì lại làm tôi rất bất ngờ, tôi không ngờ ông yêu bà
, đã hãm sâu đến mức độ như thế này rồi." "Vì bà, không những không cần đứa con thuộc về mình, thậm chí còn muốn nuôi con của kẻ thù và người phụ nữ mình yêu. Điểm này thì tôi bội phục ông ấy! Đời này, Ảnh Tử tôi chưa từng bội phục ai, Ngôn Dương là người đầu tiên, thử hỏi người đàn ông nào có thể vô tư như thế, yêu một người phụ nữ, yêu đến mức độ đi sâu vào cốt tủy
hả?" "Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn chấp hành nhiệm vụ mà ông ấy giao cho tôi, lưu ở Manleton, theo dõi nhất cử nhất động của Ngôn Đức. Ông ta đã tìm được một chỗ dữa, tôi không làm gì được, cũng khiến cho Ngôn Dương xui xẻo, chỉ có thể theo dõi. Từ lúc ông ấy biết được là Ngôn Đức vẫn còn sống, ông ấy không hề ngủ ngon được, ông ấy lo
ngày này đến, nhưng không ngờ ngày này vẫn đến, tôi nghĩ ông ấy chưa bao giờ hối hận, nếu cho ông ấy chọn lại, tôi nghĩ là.... cũng vẫn thế."
Ảnh Tử nói những lời thấm thía.
"Bà Ngôn, nếu bà vẫn không qua được cửa ải này, thì bà quá có lỗi với Ngôn Dương rồi đó, bà cũng không xứng để ông ấy..."
Ảnh Tử còn chưa nói hết câu sau, không ngờ Ngôn Dương đã vội vàng chạy tới, lạnh giọng quát.
"Đủ rồi, người phụ nữ của tôi, chưa đến lượt người khác tới phê bình đâu."
"Haiz, nếu không phải tôi biết ông là người thế nào, tôi đã đánh nhau với ông từ lâu rồi. Tôi có lòng tốt nói chuyện cho ông, ông thì hay rồi, chỉ cần vợ không cần huynh đệ, nhân vật điển hình của người trọng sắc khinh bạn."
Ảnh Tử bất đắc dĩ nói, anh ta rất là thức thời đi ra ngoài.
Anh ta phát hiện Hứa Minh Tâm vẫn đứng ngây ngốc ở cửa, anh ta túm lấy cổ áo cô rồi nói: "Sao con nhóc cô không hiểu quy củ thế hả, không biết cho người ta không gian riêng tư à? Đi đi đi, đi uống trà với chú đây."
Hứa Minh Tâm cứ như thế, bị anh ta xách đi như xách con gà con.
Ngôn Dương căng thẳng nắm lấy tay Thẩm Tuệ, ông ta nói: "Em đừng để ý đến lời cậu ta nói, cậu ta thường xuyên ăn nói linh tinh..."
Ông ta còn chưa nói xong, bàn tay của Thẩm Tuệ đã đưa lên má ông ta.
Rõ ràng là cả đêm qua ông ta không ngủ, trong mắt toàn tơ máu, hốc mắt cũng hơi lõm xuống rồi.
Bà ấy khóc không thành tiếng, điều này làm Ngôn Dương đau lòng chết đi được.
"Bà xã, em đừng khóc, mọi chuyện đều có anh đây. Vợ, anh biết sai rồi..."
"Ngôn Dương, người phải nói xin lỗi là em. Em muốn đi tắm, thay một bộ quần áo sạch, chúng ta cùng làm đi. Lát nữa đi ra ngoài ăn cơm, vẫn sống những ngày tiêu dao của chúng ta. Chuyện cũ trước kia, đều đã qua hết rồi, em cũng không muốn nhắc đến nữa. Em chỉ biết, người em yêu là Ngôn Dương, vậy là đủ rồi."
"Được! Anh lấy quần áo cho em, trang điểm cho em, dẫn em ra ngoài ăn đồ ăn ngon."
"Ai bảo tình cảm của vợ chồng trung niên sẽ lâm vào nguy cơ, ai bảo mối quan hệ lãng mạn sẽ giảm sau bảy năm, chúng tôi a, phải bên nhau đến cùng trời cuối đất, sống hạnh phúc đến hết đời."
"Ừm, chúng ta ở bên nhau mãi mãi, cả đời luôn!"
Thẩm Tuệ nghẹn ngào nói.
Còn Hứa Minh Tâm thì bị xách đến vườn hoa sau nhà, Ảnh Tử rất là thành thục bảo người giúp việc pha cho mình một ấm hồng trà Tích Lan.
"Tháng năm cảnh đẹp, thì phải ăn uống ngủ."
"Chú, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không, tại sao tôi nhìn chú, tôi cảm thấy rất quen nhá?" "Cô gái, không phải là cô đã yêu tôi rồi đấy chứ? Người đổ tôi, toàn đến gần tôi như vậy!" Ảnh Tử đắc ý nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK