Ôn Thành rất là ngạc nhiên, anh ta tưởng cái người trong miệng Bạch Thư Hân chính là người tới đón cô ấy đi ăn cơm.
Nhưng giờ xem ra rõ ràng là không phải, Bạch Thư Hân có người mình thích, thế tại sao cô ấy còn muốn đi xem mắt, hơn nữa còn đồng ý phát triển thêm một bước nữa cơ chứ?
Lẽ nào, suy nghĩ của phụ nữ đều kỳ lạ như vậy sao?
Hứa Minh Tâm thấy anh ta suy nghĩ xuất thần, cô không nhịn được hỏi: "Anh sao vậy?"
"Vậy cô có biết... cô ấy thích ai không?"
"Cái này..."
Hứa Minh Tâm muốn nói rồi lại thôi, cô cũng không thể nói là Bạch Thư Hân thích anh trai mình chứ?
Dù sao thì cũng là chuyện riêng tư của nhà người ta, cô cũng không tiện nói nhiều cái gì.
Cô đành phải lắc đầu: "Cái này... tôi không biết."
"Thế được thôi, hôm nay tôi xin nghỉ tới đây, cuối tuần tôi đã trì hoãn hai ngày chưa tới thăm Cố Cổ, tôi phải về sớm một chút, tôi đang có một dự án vẫn chưa làm xong."
"Vậy anh đi đường cẩn thận nhé, anh và Thư Hân là hàng xóm cũng là đồng nghiệp, nhờ anh chiếu cố cậu ấy thêm chút."
"Ừ, tôi biết rồi."
Ôn Thành ôm Cố Có một cái, sau đó nói tạm biệt với cô bé rồi quay người
bước đi.
Cả nhà ba người trong nhà, trông thật thảnh thơi...
Chú heo Becky.
Cố Gia Huy không hiểu, một bộ phim hoạt hình bình thường như này, sao mà bán chạy thế?
Tại sao Cổ Cố thích xem đến vậy, rõ ràng ở nước ngoài cũng không biết sản phẩm phim hoạt hình trong nước này mà.
Còn Hứa Minh Tâm lại cũng ngồi xem cùng, xem đến mê say, vốn dĩ lúc trong nhà chỉ có Hứa Minh Tâm, anh nhọc lòng làm bố.
Nay trong nhà còn thêm một cô nhóc nữa.
Tấm lòng làm bố này của anh càng nhọc hơn.
Đây không phải là một nhà ba người, đây là một bộ và hai con gái.
Tuy Cố Gia Huy liên tục tẩy não mình, Hứa Minh Tâm là cô dâu của mình, anh chỉ chiều có thành trẻ con mà thôi.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy cô và Cố Cố chơi thành một nhóm, còn anh thì ở bên cạnh không chen mồm vào được, phút chốc anh có cảm giác mình lớn tuổi rồi, khác biệt rất nghiêm trọng...
Để kéo gần đến tiếng nói chung, thế mà anh không đi công ty nữa, mà là xem... chú heo Becky?
"Hay lắm à?"
"Hay lắm, anh không thấy Becky rất đáng yêu sao?"
"Em không cảm thấy cô ta rất phẳng à?" Cố Gia Huy nói ra sự thật.
"Phim hoạt hình thôi mà, đến mức phải tích cực vậy không? Đẹp là được!"
"Bố Cổ, Minh Tâm."
Cố Cố vốn đang nghiêm túc xem phim hoạt hình thì bỗng nhiên gọi bọn họ.
"Khi nào thì hai người tạo cho con một em trai, em gái vậy?"
"Em trai... em gái?"
Hứa Minh Tâm suýt thì cắn vào lưỡi.
Cô đỏ mặt, cũng không dám nhìn Cổ Gia Huy, nhưng mà cô có thể cảm nhận được, ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn cô, như hình với bóng, không lái đi được.
Ánh mắt của anh rất có tính xâm lược, khiến cho cô không thể che dấu.
Rõ ràng là mặc đồ rất kín đáo, nhưng đột nhiên lại sinh ra cảm giác bất an.
"Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?"
Giọng nói của Cố Gia Huy trầm thấp, khàn khàn, giống như bản dạ khúc hùng hậu, mang theo vài phần thần bí.
"Mami bảo mẹ không thể sinh thêm em trai em gái cho con nữa, cậu thì chưa có vợ, bạn gái cũng không có, thế thì càng không thể rồi. Con chỉ có thể trông chờ vào bố Có thôi, bố Cố là siêu nhất, lấy được vợ, bố siêu hơn cậu nhiều!"
"Thế Cố Cố thích em trai, hay là em gái?"
"Con thích hết! Có em gái thì con có thể chải tóc cho em ấy, có em trai thì con kể chuyện cho em ấy..." Cố Cố nghiêm túc suy nghĩ, cô bé nói rõ ràng: "Chỉ có điều... không biết là lúc nào có?"
"Vẫn... vẫn còn sớm mà..."
Hứa Minh Tâm xấu hổ nói, giọng nói cũng đang run run.
Cô trừng mắt lườm Cố Gia Huy, ánh mắt anh thâm thúy, cô lập tức sa vào đôi mắt tịch mịch kia, không thể tự thoát khỏi.
Hô hấp của cô cũng hơi run run.
Anh nắm chặt lấy tay cô, dùng sức như thế, giống như là sợ cô chạy mất vậy.
"Cố Cố, con xem ti vi trước đi, bố và mẹ thương lượng một chút, được không nào?"
"Được được, Minh Tâm mau đi đi."
Cố Gia Huy đứng lên, anh trực tiếp vác Hứa Minh Tâm lên, sau đó quay người đi về phòng.
Cô bị ném lên giường, rơi đến nỗi đầu óc choáng váng, cô còn chưa tỉnh táo lại, trên người đã có một thân hình nóng bỏng đè lên, khó mà nhúc nhích.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống như cơn bão, xâm chiếm cánh môi cô.
Cô không chống đỡ được, liền giống như một con thuyền lá trong biển sâu, mặc anh nắm trong tay.
Trong bầu không khí cũng dâng lên mùi mập mờ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi môi hơi sưng đỏ, đỏ mê người.
Cô thở hổn hển, hai mắt mê ly nhìn anh.
"Anh... anh lại phát điên cái gì vậy?"
"Muốn sinh em bé với em, nhưng em lại quá nhỏ, cho nên tôi muốn đòi ít bồi thường."
Ánh mắt anh sâu thẳm, lóe lên tia sáng.
Con người đen nhánh thâm thúy như kia, bên trong phản chiếu bóng dáng nho nhỏ của mình.
"Vậy... vậy đã đòi đủ chưa?" Cô liếm môi rồi nói. "Không đủ, ít này sao mà được?"