Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe của Cố Yên đột ngột đánh rẽ, rồi tông vào gốc cây ven đường.

Thân cây rất thô, cây đại thụ lắc lư vài cái, rồi rơi xuống rất nhiều lá.

Cú va này, túi khí đã bị nổ rồi.

Bởi vì quán tính, người cô ấy đập về trước ngửa ra sau.

Trán đập vào vô lăng, lập tức bị tím bầm.

Cô ấy liếc mắt nhìn đầu xe bốc khói, ảo não đấm lên vô lăng.

Mẹ nó...

Cô ấy biết ngay mình không được mà, Lệ Nghiêm với cái tính nết chết tiệt kia thì sao có thể né cơ chứ, cuối cùng người thỏa hiệp còn không phải là mình à?

Coi như anh ta ác!

Cô ấy thở phì phì xuống xe, tính đi về, không ngờ Lệ Nghiêm đi nhanh tiến lên, bắt lấy cổ tay cô ấy.

"Bỏ tay ra!"

Cô ấy tức giận nói.

Nhưng chung quy thì sức cô ấy vẫn không bằng đàn ông, hất tay cả nửa ngày cũng không hất văng được, cô ấy nóng nảy dứt khoát cầm cánh tay của anh ta lên rồi cắn.

Lập tức cắn rách da, mùi máu tươi ngọt tanh đầy khoang miệng, khiêu dậy vị giác.

Người đàn ông cứng đờ người, rõ ràng là chịu đựng đau, nhưng lại không buông tay, trái lại càng nắm chặt hơn.

Cố Yên thấy như thế này cũng không được, cô ấy thả mồm ra, rồi lau vết máu đỏ tươi ở khóe miệng đi.

Dấu răng trên cánh tay anh ta trông rất ghê, cô ấy nhìn mà cũng thấy đau, nhưng người đàn ông này còn không thèm rên lấy một câu, lẽ nào người anh ta làm bằng sắt sao?

"Lệ Nghiêm, rốt cuộc anh muốn thế nào? Như thế này có ý nghĩa không? Trước kia là anh không cần tôi, bây giờ anh lại tới quấy nhiễu làm cái gì, vui sao?"

"Anh không muốn sao cả, anh muốn ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với em."

Cuối cùng anh ta đã lên tiếng, giọng nói khàn khàn, trầm thấp như thế, mang theo sự bi thương nhàn nhạt, gõ vào linh hồn của cô ấy.

Trái tim cô ấy cũng không cầm được mà thắt chặt, hơi đau.

"Nói cái gì? Tôi và anh còn gì hay để nói sao?"

Khóe môi cô ấy nhếch lên một nụ cười lạnh, cô ấy hất tóc ra sau, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tuy bộ đội sinh hoạt gian khổ, nhưng làn da cô ấy rất đẹp, không phải là trắng nõn, nhưng nhìn rất khỏe mạnh và sáng.

Hôm nay cô ấy phải đi gặp cô của Qúy Tiêu, nên cũng đã trang điểm.

Cô ấy không hề trang điểm đậm, đánh qua qua phấn, lại tô màu son diễm lệ, mặc chiếc áo phông đơn giản và chiếc váy màu đen, lộ ra nét gợi cảm nóng bỏng.

Cô ấy lạnh lùng nhìn Lệ Nghiêm, khóe môi nhếch lên một độ cong trào phúng tổn thương người nhất.

"Yêu đương cùng anh đi."

Lệ Nghiêm nói ra từng chữ rõ ràng.

Lời này khiến cho Cố Yên kinh ngạc, anh ta bắt đầu biết nói những lời tình cảm này từ khi nào vậy, thật vô lý.

"Yêu đương cái rắm..."

Cô ấy còn chưa nói xong cơ, không ngờ Lệ Nghiêm đã áp tới, ôm chặt cô ấy vào lòng, một tay ôm eo cô ấy, một tay giữ chặt lấy gáy cô ấy, nháy mắt đã kìm chế cô ấy không có chỗ trốn.

Miệng bị đoạt lấy, sau đó là nụ hôn vững vàng.

Tiến hành tuần tự, có quy tắc.

Nhưng.... cũng mang theo sự điên cuồng và ngang ngược vô cùng.

Đây đâu còn là Lệ Nghiêm tỉnh táo lý trí trước kia, rõ ràng chính là dã thú.

Một dã thú không kìm chế được tình cảm của mình, đang phát tiết.

Trong nụ hôn này, thế mà cô ấy lại đọc hiểu được rất nhiều.

Nỗi nhớ nhung của anh trong nửa năm nay, nỗi đau của anh ta, căn bệnh không có thuốc chữ của anh ta...

Nhưng... thế thì sao chứ?

Đáy lòng cô ấy bị thương cô tịch, sau đó cô ấy cắn mạnh.

Cơ thể Lệ Nghiêm hung hăng run lên, đẩy cô ấy ra.

Cô ấy hơi chật vật, lùi về sau vài bước.

Máu tươi chảy ra từ khóe miệng, khiến cho cánh môi hơi sưng đỏ kia càng trở nên hấp dẫn.

Lệ Nghiêm nhìn cô ấy với vẻ mặt kinh ngạc.

Một ngụm này cô ấy hoàn toàn không cắn anh ta, mà là cắn vào chính lưỡi của mình.

Máu tươi vương trong khoang miệng hai người.

Cô ấy đưa tay lên lau miệng, nhìn máu tươi ở đầu ngón tay, cô ấy cười lạnh: "Cắn anh, anh không biết đúng không? Thế thì anh đang ép tôi, cùng lắm thì tôi cắn lưỡi tự vẫn trước mặt anh, tôi lại muốn xem xem, có phải anh cũng có thể mặc kệ sống chết của tôi hay không."

"Em tàn nhẫn như thế sao?"

"Đúng, tôi tàn nhẫn như thế đó. Lúc tôi yêu anh tôi có thể bỏ ra hết thảy vì anh, khi tôi không yêu anh, tôi cũng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh."

"Em không yêu anh thật sao?"

Lệ Nghiêm nheo mắt, từng chữ thâm trầm.

Giọng điệu đó từ tốn, mỗi một chữ đều nói mạnh như thế.

"Không yêu."

Bờ môi đỏ mọng của cô bật ra hai chữ này.

Bàn tay nhỏ buông ở hông thu về sau, dùng sắt nắm chặt.

Hai chữ này, đã tiêu hết toàn bộ dũng khí của cô ấy.

"Không sao, tôi sẽ khiến em yêu anh một lần nữa."

Lệ Nghiêm nói.

"Anh..."

Câu này nằm ngoài dự đoán của cô ấy, sao trước kia cô ấy không phát hiện ra Lệ Nghiêm là một kẻ mặt dày, câu này mà anh ta cũng nói ra được ư?

Cô ấy tức đến nỗi nhất thời không biết phải nói gì.

Một lúc sau, cô ấy mắng: "Đồ điên, hết thuốc chữa, bà đây gặp phải quỷ rồi, gặp phải người phiền phức như anh!"

Cô ấy quay người lại định đi vào nhà, không ngờ Lệ Nghiêm bước nhanh tiến lên, trực tiếp ôm ngang cô ấy lên.

"Anh làm gì vậy? Bắt cóc à? Anh làm thế này là phạm pháp!"

Lệ Nghiêm mặc kệ mọi thứ, thẳng tay đặt cô vào trong xe mình.

"Anh làm cái gì vậy?"

"Em đang ở đây, em không đi được đâu."

"Sao anh biết? Tôi về đổi xe rồi sẽ tông chết anh! Cùng lắm thì tôi đi tù."

"Em sẽ không làm thế, em là quân y, em tiếp nhận giáo dục khác với người ta. Kỷ luật cùng cấp với mệnh lệnh, em không thể đâm anh."

"Anh..."

Trước đây, cô ấy rất thích sự phân tích tỉnh táo của Lệ Nghiêm, nhưng bây giờ cô ấy nghe mà đầu to như cái đấu, giống như là con rắn bị con người nắm chặt đốt thứ bảy vậy.

Cô ấy tức đến nỗi không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh, cuối cùng cô ấy quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, tức đến nỗi không nói nữa.

Anh ta khởi động xe, cô không khỏi nghi hoặc, mình còn chưa báo địa chỉ, anh ta muốn đi đâu đây?

"Anh đưa tôi đến đâu vậy?"

"Đi bệnh viện, em bị thương rồi, khoang miệng rất nhiều vi khuẩn, em cần xử lý một chút."

"Tôi cũng là bác sĩ, tôi muốn làm như thế nào, không cần anh nhắc nhở tôi!"

"Vậy được, tôi đi xử lý miệng vết thương."

"..."

Cố Yên lập tức á khẩu, vết thương trên cánh tay anh ta vẫn đang chảy máu đầm đìa, trông rất dọa người.

Nhất thời cô ấy không lên tiếng nữa, cô ấy không biết phải nói cái gì.

Trong lúc nhất thời, trong xe lâm vào yên lặng.

Thật ra Cố Yên rất hoạt bát, cũng nói rất nhiều, nhưng ở trước mặt Lệ Nghiêm cô ấy sẽ luôn cố ý kiềm chế bản tính bẩm sinh.

Bởi vì anh ta là bác sĩ trời sinh, thích môi trường yên tĩnh, cô ấy ở bên cạnh anh hợp tác nhiều năm, tự nhiên đã dưỡng thành thói quen.

Ở trước mặt anh ta, cô ấy cố gắng ít nói những lời vô nghĩa nhất có thể.

Trước đây, anh ta cũng chưa bao giờ trêu đùa lưu manh, trực tiếp vác người đi luôn như này, quả thực đây chính là hành vi của bọn cướp.

Còn cô ấy thì cũng không cố kỵ gì, rống to trước mặt anh ta.

Đây là là bản thân mình thật sự, anh ta thấy không quen cũng tốt, nhìn quen cũng kệ, tất cả đều không liên quan đến cô ấy.

Cuối cùng chiếc xe vững vàng dừng lại ở bệnh viện, anh ta tự đi lấy thuốc rồi mang về xe.

Vì sợ cô ấy chạy mất, anh ta xuống xe còn khóa cửa xe lại, khiến cô ấy tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta quay lại xe, dùng rượu sát trùng tiêu độc, sau đó xử lý đơn giản rồi băng bó.

Chắc chắn là sẽ đau, nhưng anh ta chỉ khẽ nhíu mày, chỉ có vậy thì thôi.

Sau khi băng bó đơn giản xong, anh ta ném cho cô ấy một lọ thuốc súc miệng: "Tiêu độc."

"Độc không chết được tôi."

"Ừ, em tùy ý là được."

"Anh...."

Sao bây giờ nói chuyện với anh lại tích giận như này vậy?

"Bây giờ đi đâu?" "Khách sạn, đi tìm bạn trai tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK