Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thư Hân đứng đằng sau Ôn Thành, hiếm khi nghe thấy anh ta nói một câu hoàn chỉnh lưu loát như vậy. 

Bây giờ cô ấy mới nhận ra là giọng của Ôn Thành rất dễ nghe, rất tao nhã trong trẻo, giống như làn điệu cello vậy, khẽ thuần hậu, có vẻ vô cùng có tầng bậc. 

Giọng nam rất em tai, không cao không thấp, vừa chuẩn, rơi vào trong tai, khiến cho màng tại cũng khẽ run lên, vô cùng dễ nghe. 

"Cô có cần giúp không? Tôi là chuyên gia dọn dẹp đấy." 

Anh ta quay người lại nhìn Bạch Thư Hân. 

"Tôi... tôi có thể sắp xếp một số đồ linh tinh, đồ quý giá và quần áo cá nhân... tôi không, không động" 

Bạch Thư Hân nhìn anh ta với vẻ bất đắc dĩ, đúng là một giây là đánh về nguyên hình. 

"Ăn cơm xong lại dọn tiếp nhé, vừa chuyển tới, còn có thứ phải thu dọn." 

"Được... được..." 

Bọn họ ăn cơm xong, Ôn Thành liền sang giúp cô ấy dọn dẹp. 

Cô ấy gọi điện cho Hứa Minh Tâm, Cố Gia Huy nghe máy. 

Cô ấy gọi tới để hỏi tình hình của Hứa Minh Tâm, xem xem cô đã tỉnh rượu chưa. 

Nghe thấy giọng của Cố Gia Huy, là cô ấy đoán được vài phần rồi. 

"Minh Tâm vẫn chưa tỉnh à?" 

"Ừ, bây giờ vẫn đang ngủ, tối qua ầm ĩ cả một đêm." 

Giọng của Cố Gia Huy trầm thấp khàn khàn, lộ ra sự mệt mỏi, có vẻ đã bị Hứa Minh Tâm giày vò không ít. 

Bạch Thư Hân không nhịn được mỉm cười, cô ấy biết phẩm rượu của Hứa Minh Tâm, giọt rượu không thể đứng, một khi đã uống rượu thì sẽ say mèm, đùa giỡn lưu manh các kiểu. 

Trước đây ở ký túc xá, uống một chai bia thôi, cô liền bắt đầu đầu óc choáng váng, cứ đòi tắm chung với cô ấy, giống như một tiểu lưu manh. 

Còn có chính vì mình không có, mới đặc biệt hướng tới người khác. 

Tối qua qua đã uống khá nhiều, bây giờ đang ngủ cũng không có gì là lạ. 

"Xin lỗi, là tôi không tốt, tôi đã kéo cậu ấy uống rượu cùng." 

"Không sao, giữa bạn bè có thể hiểu được. Ôn Thành vẫn ổn chứ?" 

"Ừm, lát nữa đi mua rượu thuốc." 

"Thế thì tốt, tối qua nếu không phải tôi kịp thời chạy tới, đoán chừng tên nhóc đó bị người ta đánh chết, cũng sẽ không để bọn họ đưa cô đi. Mặc dù cậu ấy không giỏi võ, nhưng nhân phẩm thì rất tốt." 

"Tôi biết, thật ra tôi cũng có chuyện nhờ anh, anh có thể điều tra thông tin của ba người tối qua giúp tôi không? Món nợ đã ghi, rồi cũng phải trả.". 

"Được, sau đó tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô." 

"Vậy được, không làm phiền anh nữa." Hai người cúp máy. 

Không đến mười phút, cô ấy đã nhận được tin nhắn, là thông tin cơ bản của ba người đó. 

Cô ấy nhìn chữ đen hiển thị trên màn hình điện thoại, không kìm được híp mắt. 

Trong đôi mắt, nhiễm một chút sương lạnh. 

Cô ấy thu dọn phòng ngủ được hòm hòm rồi, cô ấy nghĩ Ôn Thành đang thu dọn diện tích rộng như vậy ở bên ngoài, một mình chắc chắn khó mà ứng phó được. 

Cô ấy còn định đi ra ngoài hỗ trợ, không ngờ mở cửa ra, thế mà bên ngoài đã thu dọn xong rồi. 

Ôn Thành đeo tạp dề, đeo bao tay đang lau phòng bếp cho cô ấy. 

Anh ta quay đầu lại nói: "Máy hút mùi có vấn đề, rất nhiều khách sống ở đây đều nói là dầu chảy nghiêm trọng, tôi sửa giúp cô một chút, thì sẽ không có nữa." 

"Hình như anh... rất giỏi những cái này?" 

Cô ấy nhìn lướt qua, nói với vẻ thán phục. 

Cô ấy chưa gặp một người đàn ông nào mà thuận buồm xuôi gió với việc nhà như này. 

Quét tước vệ sinh, sửa chữa dụng cụ, chăm hoa hoa cỏ cỏ, còn biết chăm sóc người... người đàn ông như thế này, chẳng phải trên thế giới này đã tuyệt chủng rồi sao? 

"Trước đây ở nhà tôi thường xuyên làm, chị tôi ở một mình, mặc dù trong nhà có người giúp việc, nhưng tôi vẫn không yên tâm, dăm hôm ba bữa sẽ đi qua, giúp đỡ việc gì đó." 

"Anh... là cậu chủ của nhà họ Ôn mà, không phải sao?" 

Cô hoài nghi mình gặp phải cậu chủ giả. 

Theo như cô được biết, nhà họ Ôn chỉ có một đứa con trai này thôi, trên Ôn Thành có một chị gái là Ôn Thanh Vân. 

Một cậu chủ, cái gì cũng biết, không phải chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK