Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con người cũng sẽ thay đổi.

Cố Yên trước đây vì lấy lòng Lệ Nghiêm, cô ấy yêu một cách dè dặt cẩn thận, cô ấy rơi vào tay giặc hoàn toàn, làm gì còn lo cho chính mình.

Cô ấy đi theo sở thích của anh ta, đến cuối cùng suýt thì đánh mất chính mình.

Sau khi rời xa Lệ Nghiêm, cô ấy chợt hiểu ra mình muốn cái gì, muốn làm gì.

Chọn chuyên ngành này cô ấy không hề hối hận, cầm con dao phẫu thuật cô ấy cảm thấy mình có trách nhiệm lớn lao.

Không còn tình yêu, cô ấy vẫn có thể có cái khác, cô ấy có thể hành y cứu người, có thể chăm sóc người bệnh.

Cô ấy vẫn tỏa sáng như cũ, cuộc đời vẫn rất có ý nghĩa, không có tình yêu, cô ấy vẫn có thể sống rất tốt.

Bông hoa hồng chờ nở ngày xưa, nay cuối cùng đã nở rộ, kiêu ngạo mà lại phong tình vạn chủng.

Cố Yên nghe thấy tiếng động, cô ấy nhíu mày, cô ấy đã nhìn thấy Bạch Thư Hân.

Cô ấy nở nụ cười phóng khoáng, đóng quyển tạp chí lại rồi đứng dậy.

"Ngồi đi, đừng đứng, cũng không phải người ngoài."

Cô ấy bỏ quyển tạp chí về chỗ cũ, rồi đưa cho cô ấy chút đồ ăn vặt: "Ăn không? Muốn uống gì? Tôi đi làm."

"Không cần đâu, tôi chỉ tới thăm cô."

"Thăm tôi làm gì, đâu phải chưa nhìn thấy bao giờ."

"Cảm giác cô đã thay đổi rồi..." Bạch Thư Hân ấp úng nói.

"Ừ, tôi cũng cảm thấy cô đã thay đổi." Ánh mắt Cố Yên sắc bén, một lời nói toạc luôn.

Trước đây Bạch Thư Hân sẽ có một chút nhỏ nhen, nhưng bây giờ trông cô ấy rất thoải mái, xem ra cô ấy cũng đã buông bỏ, trạng thái sống cũng rất được."

"Tôi tới là để nói xin lỗi với cô, chuyện lúc trước nếu không phải tôi..." "Được rồi". Cô ấy còn chưa nói xong, Cố Yên đã ngắt lời cô ấy, Cố Yên nói nhẹ tênh: "Chuyện đã qua rồi, còn nhắc đến những cái đó làm gì? Cho dù không có cô, tôi và Lệ Nghiêm chưa chắc đã được lâu dài. Anh ấy rất mơ hồ về chuyện tình cảm, thế thì tôi phải tiếp tục hồ đồ mãi với anh ấy. Tôi không muốn làm người hồ đồ

không rõ ràng, cho nên tôi từ bỏ. Về phần các cô có ở bên nhau hay không, chuyện đó không liên quan tới tôi."

"Hai người ở bên nhau, tôi mỉm cười chúc phúc, không chứa một tí hư tình nào. Nếu hai người không ở bên nhau, thì tôi cũng chúc hai người sớm ngày tìm được nửa còn lại, chỉ có thế mà thôi. Mọi người gặp mặt vẫn có thể uống rượu ăn cơm, đừng làm ầm ĩ ngượng ngùng như thế."

"Nhưng... cô không yêu Lệ Nghiêm, tôi cũng không yêu anh ấy nữa, vậy anh ấy... phải làm sao?"

"Câu này cô đừng hỏi tôi, cô đi hỏi anh ấy ý. Tôi đã chọn con đường của mình, tôi không oán không hối, anh ấy cũng không nên do dự."

Nhắc đến hai chữ Lệ Nghiêm này, cô ấy hơi híp mắt, bàn tay nhỏ cũng không kìm lòng được mà nắm chặt lại.

Cô ấy im lặng bật ra một ngụm trọc khí, không tiếp tục suy nghĩ sâu nữa.

"Cố Yên... cô muốn từ bỏ anh ấy thật à."

"Ừ, tôi sắp kết hôn rồi, tôi đã dẫn người về rồi, thời gian kết hôn chắc là cuối năm."

"Tôi nghe Minh Tâm nói rồi, chuyện này là thật sao?"

"Tất nhiên là thật, tôi sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của tôi, giống như trước kia tôi rời đi vậy.

Cô ấy là một người quyết đoán, không nói hai lời.

Tình cảm sợ nhất là dây dưa, vương vấn không dứt được, tội gì phải lưỡng bại câu thương cơ chứ.

Cô ấy bước một bước ra khỏi vực sâu trước, anh ta dừng lại tại chỗ cũng tốt, hay là nhanh chóng đi ra cũng vậy, đều... không liên quan đến cô ấy.

Cô ấy quyết định buông tay, thì đó chính là đã thật sự buông tay.

Bạch Thư Hân vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không biết phải nói cái gì.

Cô ấy thật sự rất hối hận, sớm biết sẽ thành ra như thế này, lúc trước nhất định cô ấy sẽ không tùy hứng như thế nữa.

"Tôi xin lỗi."

Cuối cùng cô ấy ấp úng, cánh môi khô khốc nặng nề bật ra ba chữ này, nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng.

Cô ấy khom lưng chín mươi độ, vô cùng thành khẩn, khiến cho trong lòng Cố Yên run lên, mềm nhũn.

Cô ấy vội vàng tiến lên, đỡ cô ấy dậy.

"Đừng như vậy, tôi không chịu được. Sự việc đã trôi qua rồi, cô không có lỗi. Yêu một người vốn dĩ chính là không có đạo lý, cô nói như vậy thì tôi cũng có lỗi. Chuyện này đã trôi qua rồi thì cứ cho nó qua đi, đừng nhắc đến nữa."

"Chúng tôi không cho nó qua được, anh tôi... Chưa chắc anh ấy đã cho nó qua được, cô đánh giá cao anh ấy rồi. Đúng là anh ấy rất mờ mịt về tình cảm, nhưng một khi đã xác định, thì e là anh ấy là người chung tình nhất thế giới này.

"Không liên quan đến tôi."

Cố Yên nhẫn tâm nói, cô ấy quay người đi, sợ không kìm chế được ánh mắt mình, tiết lộ ra tình cảm của mình.

Bạch Thư Hân trong lòng chua sót, cũng không biết Lệ Nghiêm quay về nhìn thấy cảnh này, sẽ có cảm nhận gì.

Chắc chắn là rất buồn nhỉ? Cô ấy cũng cảm thấy đau đến tận xương tủy, bản thân mình có một phần nguyên nhân rất lớn, cô ấy cảm giác mình là một tội nhân!

Bạch Thư Hân không tiếp tục nói thêm cái gì nữa, cô ấy quay người đi ra ngoài, bước chân nặng nề.

Còn trái tim Cố Yên thì cũng trở nên nặng nề.

Cô ấy không kìm được gọi điện thoại cho Qúy Tiêu.

"Sao vậy? Bây giờ muốn tới tìm anh à?"

"Không phải, lòng em rất loạn, cần bình tĩnh."

"Em là bác sĩ, chắc em biết về thuốc an thần có hiệu quả nhất hơn anh." Qúy Tiêu nở nụ cười ấm áp, nụ cười này chẳng phù hợp với dáng người đầy cơ bắp của anh ta tí nào. Ra khỏi doanh trại, anh ta là một người rất hiền lành, cũng không thích khoe thân phận quân nhân của mình, muốn bao khiêm tốn thì có bấy nhiêu khiêm tốn.

"Anh đang nói nhảm với với em đấy à?" Cố Yên bất lực nói.

"Thế anh nói nghiêm túc này, anh có thể dẫn em về nhà anh trước không? Cô anh muốn gặp em."

"Ừm, thế thì được, ngày mai em đến khách sạn tìm anh."

"Không cần anh đến đón em à?"

"Không cần." Cô ấy nói xong, thì cúp điện thoại.

Nhà Qúy Tiêu cũng ở Kinh Đô, nhưng lại ở ngoại ô phía Tây.

Khối bất động sản ở ngoại ô phía Tây kia là trong tâm chính trị, phần lớn là nhân viên cấp cao.

Chú của Qúy Tiêu là một trong những người được đề cử làm tổng thống, bởi vì có thể thấy nhà nhà Lý đáng sợ cỡ nào.

Trung tâm thành phố cách ngoại ô phía tây một lộ trình đi đường, anh ta nghỉ chân một chút, ngày mai mới về.

Cùng lứa với bố Qúy Tiêu là ba anh em.

Hai anh trai một em gái, bố anh ta toàn ở nước ngoài buôn bán, chú là người được đề cử, còn người cô này thì càng không đơn giản, một gia đình lớn chỉ nghe lời một mình cô ta.

Có chuyện gì Qúy Toàn có thể không nói cho bố biết, nhưng nhất định phải nói với người cô này.

...

Cố Yên về, cô ấy ở lại chỗ Cố Gia Huy, tối hôm đó cô ấy đi đến nhà cũ.

Cô ấy cũng về mới biết Cố Trác Đông đã ly hôn, Cố Tử Vị cũng bị phế rồi.

Kỳ thực cô ấy đã đoán được kết cục của anh cả, nhưng bây giờ thật sự nghe được, cô ấy vẫn không kìm được mà thổn thức.

Một khi anh ba bắt đầu trả thù, thì hoàn toàn không dừng lại được nữa.

Giờ mới có nửa năm ngắn ngủi, đã kéo anh cả xuống đài rồi.

Cô ấy càng khiếp sợ hơn chính là, anh hai còn có một đứa con gái, mình còn có một chị dâu hai chưa qua cửa, nhưng lại danh bất hư truyền.

Này xem như là chuyện mừng duy nhất của ông cụ, đứa con qua đời đã để lại một cô cháu gái.

Một bữa cơm, ăn rất là lặng lẽ, chẳng có mấy tiếng nói cười vui vẻ.

Bởi vì quả thực nửa năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Ngày hôm sau, cô ấy ăn diện thỏa đáng, rồi đi đến khách sạn tìm Qúy Tiêu.

Nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trái tim cô ấy hung hăng run lên, sau đó trầm xuống, siết chặt nắm tay bảo bản thân giữ tỉnh táo.

Cô ấy quay người đi ra gara, lấy xe rồi phóng thẳng ra khỏi cửa.

Lệ Nghiêm đứng giữa đường, rõ ràng là không có ý tránh ra.

Cô ấy không khỏi nhíu chặt chân mày, cô ấy ấn còi rồi nói: "Chó khôn không chặn đường."

Anh ta không nói gì, con ngươi sâu thẳm đen nhánh, mắt sáng như đuối, hữu lực nhìn cô ấy, cứ như thể muốn xuyên qua linh hồn cô ấy vậy, khiến cho cô ấy có cảm giác không có chỗ trốn.

Cô ấy... chưa bao giờ hổ thẹn với anh ta, giờ đây cũng không nên sợ hãi.

Sợ anh ta làm cái gì, anh ta là người có lỗi với mình!

"Anh mà còn không tránh ra, tôi sẽ tông thật đấy."

Lệ Nghiêm vẫn im lặng như cũ, Cố Yên cũng bực rồi, cô ấy giẫm chân ga, sau đó chiếc xe trực tiếp đi qua.

Rầm... một tiếng vang thật lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK