Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh còn chưa nói xong" 

Gương mặt anh ta dần dịu dàng, đường nét nhu hòa, anh ta đang cẩn thận băng bó miệng vết thương cho cô ấy, sợ làm cô ấy đau. 

"Anh nghĩ đến chuyện kết hôn, nghĩ tới chuyện kết hôn với em. Lúc ở quân đội, thượng tướng còn gọi riêng anh vào phòng làm việc nói chuyện, hỏi anh khi nào thì tổ chức quân hôn. Tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta phù hợp, mà anh cũng cảm thấy rất phù hợp. Nếu thật sự bảo anh kết hôn, anh chỉ muốn kết hôn với em." 

"Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, anh cũng không biết lãng mạn. Nhưng anh sẽ cầm dao phẫu thuật, bảo vệ em." 

Anh ta nói xong, miệng vết thương cũng đã xử lý xong, anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai mắt Cố Yên đã ươn ướt, anh ta đau lòng lau nước mắt cho cô ấy, sau đó nói: "Ngốc ạ, sao em lại khóc?" 

"Anh... anh biết nói lời phiến tình như này từ lúc nào vậy?" 

"Phiến tình sao? Rõ ràng anh đang nói những lời từ tận đáy lòng mà. Anh chưa nói ra chữ kia mà em muốn, em sẽ trách anh à? Đợi anh biết rồi, anh sẽ nói cho em biết, đó là cái gì." 

Lệ Nghiêm của hai mươi tám tuổi không hiểu yêu là gì, nhưng anh ta lại biết thế nào là tương cứu trong lúc hoạn nạn. 

Anh ta và Cố Yên đã làm bạn nhiều năm như vậy, sự ăn ý và thói quen đều giống nhau, thậm chí là ánh mắt tán thưởng cũng giống nhau. 

Anh ta thích nhìn dáng vẻ cô ấy cầm dao phẫu thuật, chăm sóc người bị thương. Còn cô ấy thì cũng vậy, đều là là người hoàn mỹ nhất trong lòng đối phương, đây không phải là yêu, thì sẽ là tình cảm gì cơ chứ? 

Cố Yên khẽ lắc đầu, cô ấy không kìm được ôm lấy Lệ Nghiêm 

"Đủ rồi... những lời này là đủ rồi. Em cũng không dám tin, những lời này lại bật ra từ trong miệng anh, chắc chắn là em đang nằm mơ" 

Cả một ngày, xảy ra quá nhiều chuyện. 

Cô ấy rơi vào vực sâu, thống khổ, tuyệt vọng, sống không bằng chết. 

Nhưng mà bây giờ, Lệ Nghiêm đã cứu sống cô ấy rồi, anh ta đã làm cho cô ấy nhặt lại lòng tin một lần nữa, kiên trì tin tưởng tình cảm giữa bọn họ. 

Cho dù có Bạch Thư Hân ở giữa ngăn cản, cô ấy cũng sẵn lòng tin tưởng Lệ Nghiêm sẽ xử lý tốt. Cho dù anh sẽ mờ mịt, không sao hết, mình nguyện ý chờ! 

"Lệ Nghiêm, chúng ta kết hôn sớm chút có được không?" 

"Chẳng phải em cảm thấy bây giờ là quá gấp, em còn muốn chuẩn bị thêm một thời gian nữa sao? Anh cũng nghĩ rằng, không thể để em ủy khuất." 

"Nhưng mà.." 

"Anh đã bàn bạc với chú về việc đám cưới, tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi, em chỉ cần yên tâm chờ gả cho anh là được." 

Lệ Nghiêm ngắt lời cô ấy. 

Cô ấy há miệng, muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói gì hết. 

Nếu... tình cảm Lệ Nghiêm dành cho mình không đủ kiên định, thì dù bây giờ kết hôn cũng vô tích sự. 

Nếu anh ta yêu mình sâu đậm, không cần nghi ngờ, vậy thì... lùi một năm lùi hai năm thì có sao? 

Rốt cuộc cô ấy không tin bản thân mình, hay là không tin anh ta đây? 

Nếu thật sự không có sự tin tưởng... vậy thì sớm muộn gì đoạn tình cảm này cũng có ngăn cách. 

"Em tin anh." 

Cô ấy nói rõ ràng, từng chữ âm vang. 

Cô ấy chỉ có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người đàn ông trước mặt, tin tưởng anh ta sẽ không phụ lòng mình và sẽ cho cô ấy một hôn lễ thế kỷ. 

Buổi trưa, bọn họ đi ăn cơm, sau đó Lệ Nghiêm đưa cô ấy về biệt thự. 

Tâm trạng của cô ấy có hơi không tốt, mặt mày ủ rũ. 

Hôm nay, Cổ Gia Huy ở nhà nghỉ ngơi, cho nên phòng học của Hứa Minh Tâm cũng chuyển từ phòng làm việc về nhà. 

Cô thấy Cố Yên ngơ ngẩn như trên mây thì không khỏi lo lắng: "Yên Yên, cô sao vậy?" 

"Không... không sao..." 

Cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK