"Người già rồi, nhàn đến hoảng, lúc ra ngoài mua đồ thường đi ngang qua phòng chơi cờ, không nhịn được đi vào xem một cái. Cái này cảm giác dễ chơi hơn cờ vua của quốc tế. Trước đây, buổi sáng tôi không có việc gì làm, tôi cũng sẽ đi chơi. Tôi nhiều tuổi rồi, đầu óc cũng phải mở mang thỏa đáng, nếu không sẽ mắc bệnh lẫn ở tuổi già."
"Cậu bảo những bà cụ kia có thể đi ra quảng trường khiêu vũ, tôi thì lại ngại, nên tôi đi xem người ta chơi cờ, chơi mạt chược. Đấu địa chủ tôi cũng biết, tôi còn chơi khá giỏi nữa."
Cố Gia Huy nghe vậy thì đen mặt: "Chú An, dạo gần đây chú hơi rảnh nhỉ."
Ách...
Hình như ông ấy đã để lộ cái gì rồi.
Chú An họ khụ khụ hai tiếng, rồi nói: "Ra bài ra bài."
Vận may của Hứa Minh Tâm khá tốt, mở đầu một vòng hạ bốn vài, tự sờ một lần, đánh thành hai lần.
Nhưng kế tiếp thì không còn may mắn như vậy nữa, hình như Cố Gia Huy bỗng hiểu ra rồi, anh lại mười chuối có chín chuôi đều có thể thắng!
"Cậu ba Cố, có phải anh ra lão thiên rồi đúng không?"
Hứa Minh Tâm thua đến không còn cách nào khác, cô buồn bực nói.
Người trước đó nối bài còn không hiểu sao có thể trong khoảng thời gian ngắn đã thắng nhiều lần thế này cơ chứ?
"Cái này rất đơn giản, vẫn chưa đến mức tôi phải ra lão thiên."
Cố Gia Huy thản nhiên nói.
Hứa Minh Tâm nhìn kỹ vào cử động của Cố Gia Huy, nhưng mà cô đã nhìn chằm chằm hơn mười phút rồi, mắt cũng đau luôn rồi, cũng không nhìn ra có chỗ nào kỳ quái.
Lúc này, chú An nói: "Khả năng ghi nhớ của ông chủ rất tốt, sẽ nhớ bài."
"Chú An, sao chú lại nói toạc ra vậy?"
Cổ Gia Huy có chút bất đắc dĩ, anh đã lĩnh hội được cái gì gọi là cùi chỏ quẹo ra bên ngoài.
"Cái gì gọi là nhớ bài?"
"Cậu ấy đã ghi nhớ hết những tấm bài trên bàn rồi, vào lúc đổ, lại xếp lên, cậu ấy biết vị trí tương ứng của mỗi một viên bài. Nói cách khác, cậu ấy biết nhà cô có những con bài này, và muốn con bài nào. Cho nên ông chủ thắng cũng không có gì lạ."
"Trời ơi, cậu ba Cố, anh có còn là người không hả? Vì để thắng tiền, anh cũng đủ hung đấy, thế mà anh lại nhớ hết nhiều con bài thế này hả!"
"Hết cách, trí nhớ tốt."
Cố Gia Huy nói với vẻ chẳng khiêm tốn chút nào.
Hứa Minh Tâm á khẩu không trả lời được ngay tức khắc.
Móa!
Đây chính là cảm giác ưu việt của IQ cao hả?
Tức quá!
Lúc đầu còn muốn thắng ít tiền ăn tết, giờ thì hay rồi, cấp lại không ít.
Hứa Minh Tâm trề môi, cô có hơi mất hứng rồi.
Chú An ngầm đá đá Cố Gia Huy, rồi đánh mắt với anh.
Cố Gia Huy hiểu ngay, anh phải bắt đầu xuống nước rồi, hễ có việc gì cũng phải nhường VỢ.
Vì thế kế tiếp, Hứa Minh Tâm đã thắng mấy lần luôn, vốn dĩ cô còn nghi ngờ phải chăng là Cố Gia Huy cố tình nhường, nhưng chú An lại khen cô là vận may của cô đến rồi, bài vận đi lên.
Đúng là, cái thứ như vận may này khó mà nói được, lúc tốt thì tài nguyên cuồn cuộn, ai cũng không ngăn được.
Lẽ nào vận may của mình tốt quá thật hả?
Cô nhìn Cố Gia Huy với ánh mắt nghi ngờ, Cố Gia Huy nhíu mày, sắc mặt khó coi, trông như là đang không vui vì thua tiền vậy.
Hứa Minh Tâm không kìm được có chút đắc ý.
Xem ra IQ cao cũng vô dụng, vận may tốt thì vẫn phải chịu thôi.
Hứa Minh Tâm vui vẻ, chơi một tiếng đồng hồ, trong lòng đã có một bó to tiền lẻ rồi.
Bọn họ chơi không lớn, đổ nhỏ là chuyện vui, đổ to thì thiệt thân.
Người nào Hứa Minh Tâm cũng cho tiền típ hét.
Cố Gia Huy cầm mười tệ, anh cảm thấy rất là thần kỳ.
Trong ví tiền của anh vẫn chưa có tờ tiền giấy nhỏ như này, thật sự là lần đầu gặp.
Nhưng mà, đây là tiền vệ cho, ý nghĩa phi phàm, phải giữ gìn cẩn thận.
Bọn họ ngồi trên sô pha xem xuân vãn, cắn hạt dưa ăn đồ ăn vặt.
Đợi đến mười một mười hai giờ, thì bắt đầu nấu sủi cảo.
Hứa Minh Tâm vốn đang nhàm chán, nhưng vừa ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo, cô lập tức lên tinh thần.
"Ăn nguyên bảo thôi!"
Hứa Minh Tâm vui vẻ nói.
Cô gắp hết những miếng sủi cảo có nhiều nếp gấp trong bát cho Cố Gia Huy, Cố Gia Huy hỏi: "Sao vậy? Em không quy hoạch may mắn à?"
"Nguyên bảo nguyên bảo, đương nhiên là kiếm tiền. Tôi còn học hơn một năm nữa, tạm thời chưa dùng được, anh ăn hai cái là tốt rồi. Anh ăn nhiều một chút, rồi anh kiếm thật nhiều tiền nuôi tôi là được."