Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trái tim cô bị bóp chặt, đau ghê gớm.

Khương Tuấn thấy cô tới, anh ấy lập tức bố trí giường ở phòng bệnh cho cô nghỉ ngơi, nhưng cô không chịu, cứ canh giữ ở cạnh giường.

Cũng là cô không tốt, nếu không phải cô nghi ngờ linh tinh, thì cũng sẽ không xuất hiện những chuyện này.

Cô lấy tay sờ đầu anh, vẫn rất nóng, dường như sốt cao không có ý giảm.

Bọn họ ngồi trông đến tận trưa, vẫn không có hiệu quả, buộc phải về Kinh Đô, đi bệnh viện thành phố.

Còn chú An thì cũng đã trở về, biết tin Cố Gia Huy xảy ra chuyện, ông ấy cũng lập tức chạy đến bệnh viện, cho Khương Tuấn đi giải quyết công việc của công ty.

Nhất thời, phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.

"Chú An, có phải chú vẫn luôn biết về sự tồn tại của Lucia đúng không, chú có thể... nói cho cháu nghe không?"

Cố Gia Huy không chịu đề cập đến cô ta, không phải là tình cũ khó khăn, mà là quá khứ có một số chuyện anh khó có thể mở miệng.

Đột nhiên, cô rất muốn biết quá khứ của bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Tục ngữ nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nếu cô biết rõ, có lẽ sẽ không ngờ vực như trước kia nữa.

"Cái này..."

Chú An ngập ngừng muốn nói lại thôi, sợ sau khi Hứa Minh Tâm biết thì không chịu nổi.

Cô khẽ lắc đầu, cô biết ông ấy đang lo lắng cho mình.

Cô không yếu ớt như thế đâu, tất nhiên... cô cũng không có kiên cường đến vậy, chắc chắn cô sẽ đau lòng, nhưng... cô có thể chịu đựng được.

"Chú nói cho cháu biết đi, cháu muốn biết."

"Được rồi."

Chú An thở dài một tiếng, đôi mắt hơi vẩn đục kia trở nên mơ màng, phảng phất như ngã vào cơn lốc hồi ức. "Trước đây tôi là người hầu hạ lão tiên sinh, sau đó cậu hai, cậu ba bị đưa đến Manleton, tôi cũng đi theo. Chỉ có tôi biết hai anh em bọn họ đã đi vất vả như thế trên con đường đấy." "Không có bất kỳ sự trợ giúp nào, cơ nghiệp giờ đây đều là tự làm ra hết, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Bọn họ vẫn chưa bị cậu cả ám toán mỗi ngày, cho dù là phát triển sự nghiệp thì cũng là âm thầm tiến hành. Lúc đó, bọn họ chưa nở mày nở mặt, khiến cho người ta e dè như bây giờ, bọn họ cũng tuổi trẻ khí thịnh,

cũng nhiệt huyết, là một chàng thiếu niên dũng mãnh."

Chú An nói đến đây, thì không kìm được nhếch khóe môi, trong đầu hiện ra dáng vẻ non nớt của bọn họ.

Bọn họ chưa có lão luyện như bây giờ, khi đó mới hai mươi tuổi, thật sự cảm giác vẫn là một đứa trẻ, sẽ mỉm cười rạng rỡ, sẽ tìm niềm vui trong nỗi khổ.

Hai anh em ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau, gây dựng ra một cơ đồ, và ai cũng tìm được tình yêu.

Cố Trường Quân gặp được Ôn Thanh Vân, hai người đều có tính tình ôn hòa, nói chuyện rất hợp.

Còn Cố Gia Huy thì gặp được Lucia có hơi điêu ngoa tùy hứng ở đại học, hai người ở chung đã lâu, cũng tình đầu ý hợp.

Nhưng mà lúc đó bọn họ đều không biết thân phận của đối phương.

Một người là tam tiểu thư của Caitlin, gia tộc siêu nhiên tuyệt đối ở Manleton, sức ảnh hưởng không thể tưởng tượng nổi.

Còn Cố Gia Huy, mặc dù chỉ là đứa con trai thứ ba của Cố Gia Bảo ở Kinh Đô, nhưng một thời gian sau cũng không phải là vật trong ao.

Bọn họ đã yêu nhau, cô ta đã giúp đỡ rất nhiều, trước đây không hề cảm nhận thấy, nhưng từ sau khi biết được thân phận của Lucia, thì mới biết bốn năm đó đúng là cô ta đã bỏ ra rất nhiều.

Đây đối với bất kỳ một người đàn ông nào mà nói, thì phần ân tình này là không thể trả lại.

Cho nên, với Lucia, Cố Gia Huy là có tình cảm áy náy.

Vốn tưởng rằng cô ta đã hại chết Cố Trường Quân, nhưng giờ sự việc khó bề phân biệt, không có kết quả.

Anh không có bằng chứng, vậy thì không thể võ đoán định tội cho Lucia.

Giờ đây hai người chỉ là có duyên mà không có phận thôi.

Hứa Minh Tâm nghe xong toàn bộ quá trình, trong lòng rất bế tắc, sau khi nghe xong đúng là rất khó chịu.

Lucia còn không biết thân phận của anh, cho dù biết, thì lúc đó chắc hẳn cô ta cũng chẳng xem trọng.

Nhưng cô ta lại âm thầm giúp đỡ Cố Gia Huy bốn năm, vậy thì thành công của anh cũng không thoát được có liên hệ với cô ta.

Thảo nào... cho dù đã chia tay, anh cũng không thể nhẫn tâm, biết cô bị thương thì lòng nóng như lửa đốt.

"Lucia không làm hại anh hai à?"

"Trước mắt, nhìn từ kết quả mà ông chủ điều tra, Lucia trong sạch. Ông chủ vẫn đang điều tra, nhưng không có kế khả thi."

Chú An khẽ lắc đầu, đời này Cố Gia Huy cái gì cũng tốt, tài trí hơn người, anh dũng vô song, nhưng lại quá cố chấp.

Anh là điển hình của kiểu người cầm được nhưng không buông được, anh có chấp niệm quá sâu về cái chết của anh hai.

Hứa Minh Tâm của bây giờ cũng sẽ không buông tay.

Đến cuối cùng cũng không biết là phúc hay là họa.

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trong lòng lộp bộp một chút.

Thế ngộ nhỡ cuối cùng điều tra ra, Lucia không có liên quan gì đến chuyện năm đó, thì sao?

Vậy sự chia xa của bọn họ bao nhiêu năm nay, chính là hiểu lầm!

Liệu khi hiểu lầm chấm dứt, tình yêu có lại tro tàn lại cháy không?

Cô nghĩ đến đây thì cảm giác trái tim cực kỳ khó chịu, giống như có một tảng đá lớn đang đè ép, làm cô hít thở không thông.

Cô có hơi căng thẳng, cô vội vàng cầm lấy cốc nước rồi uống vài ngụm, mượn cái này để che dấu nội tâm lo lắng bất an của mình.

"Thế chú An... bây giờ rốt cuộc Lucia muốn làm gì? Lúc chú đưa cô ta về, cô ta đã tỉnh lại chưa?"

"Ừm, đã bình an vô sự. Tôi nhìn ý của cô ta, e là sẽ không dễ dàng buông tay. Mặc dù Lucia điêu ngoa tùy hứng, nhưng lại rất chung tình, những năm nay ngoại trừ ông chủ ra, thì hoàn toàn chưa tiếp nhận người đàn ông khác. Tình cảm dài đến chín năm, chỉ sợ là không từ bỏ được."

Chú An thở dài, ông ấy sợ Hứa Minh Tâm không chống đỡ được.

Cô quá trẻ, quá non nớt, sao có thể đấu với Lucia đây?

Cô nghe được lời này, cô mỉm cười chua xót.

Giống như mình suy đoán, cô ta vẫn không từ bỏ Cố Gia Huy, tình cũ chưa hết. Nay muốn có được Cố Gia Huy, mặc kệ nói thế nào, hình như cô ta cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng mà cô... cũng không cam tâm buông tay..

Cố Gia Huy cũng là người đàn ông mà cô thích.

Cô nhìn người đàn ông đang hôn mê không tỉnh trên giường bệnh, trái tim khẽ đau.

"Haiz..."

Chú An thở dài, ông ấy không tiếp tục nói thêm nữa, ông ấy lựa chọn im lặng quay người đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người họ.

Cô nắm chặt lấy bàn tay của anh, lòng bàn tay mềm mại chắc chắn, cho người ta một cảm giác an toàn, phảng phất như bất kể có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ luôn nắm lấy tay cô, sẽ không buông tay vậy.

Hứa Minh Tâm, em có biết cái gì là ước định không, đây là chuyện mà tôi đồng ý với em, sao tôi có thể thất hứa chứ?

Bên tai vang vọng câu nói này của anh, cô không nhịn được nở nụ cười ngốc nghếch.

"Cố Gia Huy, thế đợi anh tỉnh lại, tôi ước định cả đời với anh có được không? Thật ra tôi thật sự rất sợ, nhưng tôi không dám nói cho anh biết, một khi thừa nhận là tôi sợ, vậy thì chứng tỏ tôi đã thua rồi. Tôi còn chưa đấu, tôi đã bắt đầu nhát rồi, tôi thật sự rất không có tiền đồ." "Hình như... chỉ có anh mới có thể cho tôi dũng khí, chỉ cần anh chọn tôi, thì tôi sẽ không có gì để sợ. Nhưng tôi lại lo chúng ta mới ở bên nhau có một năm ngắn ngủi, sao mà bì được với bốn năm ở chung của hai người. Hai người đã chia xa năm năm, nhưng tôi đoán chắc chắn là anh có từng nhớ cô ấy, một phần tình cảm

không bệnh mà chết, sao lại không còn vương vấn cơ chứ?"

Giọng nói tinh tế nho nhỏ của cô vang lên, mang theo sự bi thương man mác.

"Chín năm... đời người có được mấy cái chín năm? Khi anh hai muôi tuổi anh đã gặp được cô ấy. Hai người đều hào hoa phong nhã, đều là mỗi tình đầu của nhau, chắc hẳn là rất khó quên nhỉ? Hai mươi tuổi... khi nào thì tôi mới hai mươi tuổi đây, hôm qua tôi sinh nhật, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Cô nói không logic, nói tới nói lui, chắc là trong lòng bất an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK