Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

Lời nói nghẹn trong cổ họng, cô ấy không nói nên lời.

 

Cô ấy chỉ mong ngày cưới mau tới và đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì!

 

Đám cưới dần tới gần, ban đêm Cố Yên lại mất ngủ, không phải là kích động hưng phấn, mà là bất an.

 

Nỗi bất an mãnh liệt, quanh quẩn trong lòng, ép cho cô ấy không thở nổi!

 

Cuối cùng đã tới ngày cưới, ngay từ sáng sớm cô ấy đã bị kéo dậy rửa mặt.

 

Hứa Minh Tâm cũng dậy từ sớm hỗ trợ, thấy vành mắt cô ấy thâm quá, cô nhíu mày: "Cô dâu, cô sẽ không kích động quá, không ngủ được, rồi làm mình thành ra thế này đấy chứ?"

 

"Lệ Nghiêm đâu?"

 

"Anh ta.... chắc chắn anh ta đang ở nhà họ Bạch, phỏng chừng anh ta đang ở giáo đường bắt đầu bố trí rồi nhỉ. Cô còn chưa gả qua đó, đã muốn gặp bác sĩ Lệ đến vậy à?"

 

"Anh ấy ở đấy thì tốt, vành mắt đen này phải che lại, nặng quá rồi."

 

Thay quần áo và trang điểm mất hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng một cô dâu xinh đẹp đã xuất hiện.

 

Hứa Minh Tâm mặc trang phục phù dâu, đi theo đằng sau.

 

Cố Gia Bảo mặc một bộ áo đuôi tôm, trông có vẻ rất có tinh thần.

 

Ông ấy cầm quải trượng trong tay, đi đường cũng hơi run lẩy bẩy.

 

Bởi vì kích động.

 

Tuy Cố Yên không phải con gái ruột của ông ấy, nhưng ông ấy cũng đã nuôi cô ấy bao nhiêu năm, có tình cảm thắm thiết.

 

Thấy bây giờ cô ấy mặc áo cưới, trong lòng ông ấy cũng không có tư vị gì.

 

"Bố."

 

Cô ấy gọi một tiếng, Cố Gia Bảo cũng không kìm nén được nữa, lệ nóng tung hoành.

 

Chú An đứng phía sau an ủi: "Ông ơi, đây là chuyện mừng, cuối cùng cô tư đã tìm được chốn về rồi, con rể của ông cũng tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng, ông nên vui mừng mới đúng."

 

"Vui mừng, tôi vui mừng cái rắm, cải trắng trong nhà bị heo lấy đi mất, tôi có thể vui nổi sao?"

 

Ông ấy lau khóe mắt, sau đó cầm lấy cánh tay của Cố Yên, nhìn cô ấy thật kỹ.

 

"Chớp mắt một cái, con đã lớn thế này rồi, bố đã già thật rồi. Lúc vừa đón con về, con mới bé xíu xiu, nằm trong khuỷu tay của bố, giờ... bố đã không bế được con nữa rồi, bố chỉ có thể tìm một người tiếp tục bế con. Nhóc con, bố nắm tay con, đưa con đi lấy chồng."

 

"Bố, cảm ơn bố, bố!"

 

Sống mũi Cố Yên hơi cay cay, cô ấy ôm chặt Cố Gia Bảo.

 

Hứa Minh Tâm nhìn thấy cảnh này, cô cũng có cảm xúc.

 

Bố nuôi người ta còn được như vậy, nhưng bố đẻ của cô lại chỉ trích và đay nghiến cô như thế.

 

Đúng vào lúc cô đang buồn, Cố Gia Huy xuất hiện từ đằng sau, anh nắm chặt lấy bàn tay cô, truyền nhiệt sang.

 

"Đừng buồn, em còn có tôi."

 

"Ừm."

 

Hứa Minh Tâm nhìn anh một cái, sau đó gật đầu thật mạnh. Đời này, may mắn lớn nhất của cô chính là đã gặp được Cố Gia Huy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK