Từ khi Thẩm Tuệ vừa xuất đạo, Cung Lâm liền làm người đại diện của bà ấy.
Mặc dù hai người là quan hệ hợp tác, nhưng ở cùng nhau bao nhiêu năm nay, bọn họ đã thân như chị em, tuy hai mà một.
Cung Lâm biết tất cả mọi chuyện của Thẩm Tuệ, bao gồm cả một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh của bà ấy.
"Không thể nào, ông ta đã chết rồi! Chúng ta nhìn thấy tận mắt mà!"
"Nhưng mà... nhưng mà vừa nãy đúng là ông ta đã gọi điện cho tôi, tôi nhận ra giọng nói của ông ta, âm trầm quỷ dị, ông ta đến để báo thù! Ông ta... liệu ông ta có làm hại Ngôn Dương không?" "Tuệ Tử, cô đừng tự mình dọa mình nữa, đêm hội từ thiện sắp bắt đầu rồi, truyền thông sẽ nhìn chằm chằm cô đó, cô không được thể hiện ra bất kỳ sự thất thế nào. Cô là diễn viên, chắc cô biết che dấu cảm xúc của mình như thế nào! Bây giờ cô không làm qua loa được, nhìn vào mắt tôi này, ông ta đã chết rồi, cho dù oan hồn tìm tới cô, thì cũng không sợ."
"Nhân định thắng thiên! Huống hồ, là ông ta tự làm tự chịu, không liên quan tới cô!"
"Nhưng mà..."
Thẩm Tuệ còn muốn nói nói đó, nhưng lại bị Cung Lâm lạnh lùng cắt đứt.
Lúc này, bà ấy thực hiện tác dụng của người tâm phúc.
"Tuệ Tử, cô nghĩ về Ngôn Dương và Ngôn Hải đi, cô sợ cái gì?" "Tôi..." Vẻ mặt của Thẩm Tuệ có chút chua xót, cuối cùng bà ấy cắn rằn, hít sâu một hơi. Chuyện năm đó đã trôi qua rồi, mặc kệ ông ta đã chết hay là chưa, bây giờ là ai giả thần giả quỷ, bà ấy đều không được sợ hãi. Bà ấy gật đầu thật mạnh: "Tôi biết rồi, trang điểm lại cho tôi rồi đi ra ngoài đi, sau đó còn phải nhận thêm một ít phỏng vấn,
tôi phải dẫn Hứa Minh Tâm đi công khai."
"Ừ, đừng để mệt quá, làm xong chúng ta đi về."
"Cảm ơn cô, Cung Lâm, cô đã luôn ở bên tôi, chưa từng vứt bỏ tôi."
"Tuệ Tử ngốc, không phải là tôi luôn ở bên cô, mà là Ngôn Dương luôn bảo vệ cô. Tôi bảo vệ cô, cũng cực kỳ nhỏ bé. Những năm nay người phải tranh công là ông ấy. Ông ấy tốt với cô, người làm chị như tôi đây đều ghi nhận hết vào mắt, yêu một người, ánh mắt sẽ không làm sai đâu."
Trong đầu Thẩm Tuệ hiện ra dáng vẻ của Ngôn Dương, bà ấy có chút cảm thán, nhoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi.
Bọn họ đều đã không còn trẻ.
"Tôi biết, cả đời này tôi cũng sẽ không rời xa ông ấy."
Cung Lâm nhanh chóng trang điểm lại cho bà ấy, tiệc tối cũng sắp bắt đầu. rồi.
Tiệc tối diễn ra ở hội trường âm nhạc lớn nhất Maleton, bên trong nguy nga lộng lẫy.
Hứa Minh Tâm đến đây lần đầu, cô đã nhìn thấy rất nhiều siêu sao quốc tế, còn có không ít người là người cô thích.
Người dẫn chương trình nói xong lời mở đầu, thì bắt đầu trao giải.
Giải thưởng lớn toàn ở cuối cùng.
Năm nay, Thẩm Tuệ lấy được ba đề cử, và lấy được hai giải thưởng.
Thẩm Tuệ đã thay một bộ lễ phục, màu đen cao nhã như thiên nga.
Lúc bà ấy phát biểu cảm nghĩ nhận được giải thưởng, bà ấy đã nhắc tới Ngôn Dương, cảm ơn bao nhiêu năm ông ấy đã dung túng cho tính tình của mình và cũng đã vì bà ấy mà đắc tội với không ít người trong vòng.
Ngôn Dương nổi danh là chiều vợ, mọi người đều đã nghe nói, bọn họ cũng hâm mộ Thẩm Tuệ có thể gả cho tình yêu, gả cho người chồng tốt như vậy và có một đứa con trai ưu tú.
Còn Ngôn Dương đang ở Kinh Đô xa xa, ông ấy vẫn nhìn chằm chằm vào trước màn hình máy tính chờ phát trực tiếp.
Nhìn thấy Thần Tuệ dưới ánh đèn, trên người đã tỏa ra một tầng ánh sáng xinh đẹp, tay cầm mic, chân thành nói ra những điều ở bao nhiêu năm nay.
Hai mắt Ngôn Dương đỏ hoe, cuối cùng không kìm được che mặt khóc thút thít.
Một người đàn ông, không đến vạn bất đắc dĩ, thì không thể dễ dàng rơi lệ.
Ngôn Dương không biết là cảm động hay là chua xót.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, chắc chắn ông ta sẽ làm tốt hơn nữa, là ông ta có lỗi với Thẩm Tuệ.
Thẩm Tuệ phát biểu như này không phải đọc lời kịch, mà là những lời tâm huyết của bà ấy.
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay không dứt.