"Mà ngay cả tôi cũng không biết tại sao tôi lại dành cho em nhiều tình cảm như vậy, hơn nữa tôi còn không thu lại được. Có lẽ là lần đầu tiên gặp em, rõ ràng em sợ đến nỗi run lẩy bẩy, nhưng vẫn kiên trì đến cùng. Có lẽ là em có thể bỏ chạy, nhưng em lại quay lại, nói rằng mình nói lời giữ lời. Có lẽ là lần em nói cho
tôi biết rằng, em không sợ tôi, em có thể khắc phục được. Có lẽ là em bảo vệ tôi, xông đến trước mặt tôi cản cú đấm."
"Tôi thích em, không phải tình cảm nhất thời, mà là khe nhỏ sông dài."
"Nói như vậy, rốt cuộc em đã hiểu chưa?"
"Không... không hiểu lắm, anh nói nhanh quá, dung lượng não của tôi có hạn, không tiếp thu được nhiều như vậy."
Cô hơi mơ hồ rồi, trong mắt mình những chuyện nhỏ nhặt đó chẳng có gì, sao đến chỗ Cố Gia Huy, lại làm anh nhớ sâu đậm thể?
Cô chỉ dốc sức đối xử tốt với anh trong khả năng của mình, bởi vì anh cũng tốt với mình mà.
Lòng người đều là có qua có lại, cho nên cô cam tâm tình nguyện trả giá.
"Vậy thì không cần nói nữa."
"Hả?"
Sau đó, miệng bị chặn lại.
Đây là lần thứ ba hôn môi.
Dịu dàng tình cảm.
Hứa Minh Tâm cảm giác giờ phút này mình như đang ngâm trong suối nước nóng, lỗ chân lông toàn thân đều được mở ra.
Cô choáng váng, căn bản không có năng lực suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, anh lưu luyến tách khỏi môi cô, mắt phượng thâm thúy, hầu kết trượt lên trượt xuống, cố gắng kiềm chế.
"Bây giờ, em còn gì không hiểu nữa không? Tôi có thể môi đè môi dạy em?"
"Tôi... hình như tôi hơi hiểu rồi, hình như tôi hiểu chút chút..."
"Vậy thì tiếp tục."
Cố Gia Huy chẳng muốn nói lời thừa, anh tham luyến môi đỏ mọng của cô, hương thơm nồng nàn mềm mại, rất là thơm ngọt, nếm thế nào cũng không đủ.
Anh hận không thể triền miên, xâm nhập cốt tủy, chiếm lấy cô.
Anh muốn sát đến thật, Hứa Minh Tâm vội vàng đẩy anh ta, chặn mặt anh lại.
"Tôi hiểu rồi, anh không cần phải dạy tôi nữa!"
"Tôi cảm thấy em vẫn chưa hiểu lắm, chưa hiểu thấu đáo, tiếp tục trao đổi trao đổi, để em hiểu lòng tôi nhé?"
"Không cần, thật sự không cần, tôi hiểu rõ lắm rồi!"
"Thế em nói cho tôi biết, em hiểu gì rồi?"
Cố Gia Huy liếm môi lưu luyến, mắt phượng như đổ mực, bên trong đen như mực.
Phản chiếu hình ảnh của cô trong đó.
Trong mắt anh không có vạn vật, chỉ có mình.
Đến bây giờ, đầu óc Hứa Minh Tâm vẫn đang u mê, làm gì còn nghĩ được gì khác nữa.
Cô chỉ biết, mình đang cãi nhau với Cố Gia Huy.
Vả lại trước khi anh chưa tới, cô đã quyết tâm rồi, tuyệt đối không thể ở bên anh.
Cô không thể không có lý trí như thế được, nghe lời ngon tiếng ngọt một lúc đã mềm lòng.
Nếu giờ cô mềm lòng, vậy sau này cô sẽ hối hận cả đời.
"Cố Gia Huy... anh cần gì phải cưới một người vợ vô dụng cơ chứ."
Ánh mắt cô ảm đạm, nghịch bàn tay nhỏ, nhỏ giọng nói.
"Em rất hữu dụng."
"Tôi hữu dụng á?"
Hứa Minh Tâm rất kinh ngạc, cô ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc: "Trước đây, đối với tôi thì đống phòng ốc chỉ là nơi ở mà thôi. Tôi có về hay không, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng hiện tại, với tôi nơi đó là nhà, tôi biết có người đang chờ tôi về cùng ăn cơm, cùng đi ngủ. Cô ấy sẽ bật đèn để cửa cho tôi, sẽ quan tâm xem tôi có một không có khát không, sẽ cười với tôi, ồn ào với tôi."
"Nếu anh cưới người khác, người khác cũng sẽ như thế."
"Khác đấy, em khác bọn họ. Em đã chọn tôi từ lúc tôi vẫn là kẻ xấu xí, em sẽ bênh tôi, em sẽ thương tôi. Em đã làm cho trái tim lạnh lẽo suốt bốn năm của tôi rung động thêm một lần nữa."
"Người khác cũng sẽ..."
"Không đâu, tôi cũng không tìm được người như em nữa đâu. Cho dù tốt như thế, thì cả thế giới này cũng chỉ có một Hứa Minh Tâm, cho nên tôi muốn trân trọng em."