Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cố Gia Huy." 

Cô chợt gọi tên anh. 

Anh ngẩng mặt lên nhìn cô. 

Vào khoảnh khắc này, cô bất ngờ tiến sát lên, môi đỏ hôn lên môi anh, học theo dáng vẻ của anh, bắt chước làm theo. 

Lòng anh khẽ run lên, cơ thể cũng cứng ngắc, anh đang định đổi khác thành chủ, nhưng lại bị cô nhóc ngăn lại. 

"Đừng, lần nào cũng là anh hôn tôi, tôi không có bất kỳ quyền chủ động nào. Lần này để tôi, cũng phải cho thầy biết thành tích của học sinh như thế nào chứ." 

"Được." 

Cổ Gia Huy gật đầu nói. 

Động tác của cô nhóc này chậm rì, hơn nữa còn không có trình tự gì. 

Tóm lại... rất ngốc, làm anh ngứa ngáy khó nhịn, mấy lần anh định cường thế đẩy ngã cô, chiếm lấy chủ động. 

Nhưng, cô đã lên tiếng thì tất nhiên là anh nhường. 

Lần này chắc là do cô chủ động, còn có thể lén thở, nụ hôn dài kết thúc, cũng không có khó khăn mấy. 

Cô buông môi anh ta, hai má đỏ bừng. 

"Được rồi..." 

"Được rồi? Đây chính là thành quả dạy học đấy hả?" 

"Ừm... đột nhiên muốn tặng cho anh một chút, làm bồi thường cho chuyện lần này, tôi cũng có sai." 

"Thế em xin lỗi xong rồi hả?" Cố Gia Huy hỏi. 

Cô gật đầu, sau đó bên tai truyền tới giọng nói vô cùng trầm ấm của anh: "Vậy cũng nên đến lúc tôi xin lỗi rồi, nghĩ lại thì tôi cũng sai, hơn nữa còn sai rất nhiều, lần này chắc là thời gian xin lỗi sẽ lâu hơn mới phải" 

"Nà ní?" 

Hứa Minh Tâm kinh hãi, đây là chiêu gì vậy? 

Cô còn chưa phản ứng lại, đã bị công thành và càng không thể vãn hồi. 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nụ hôn của anh đặc biệt bá đạo cường thế, không cho người ta bất kỳ cơ hội thở dốc nào. 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã. 

"Anh Gia Huy!" 

Ngô Ân chạy về rồi. 

Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì nhíu mày, anh bị làm phiền rồi. 

Hứa Minh Tâm vội vàng đẩy người Cố Gia Huy ra, sau đó nhanh chóng lau miệng, vội vàng ngồi thẳng lưng. 

Giống như một bạn nhỏ làm sai, một giây biến thành ngoan ngoãn luôn. 

Cố Gia Huy mỉm cười, anh cũng đứng dậy. 

Ngô Ân đi vào, cô ta nhìn thấy hai người. 

Ánh nến yếu ớt, cô ta không nhìn thấy hai má đỏ bừng của Hứa Minh Tâm, cho nên chưa có phát hiện hai người đã làm chuyện xấu. 

"Hai người... anh Gia Huy, sao đột nhiên anh lại chạy về vậy?" 

"Không có gì, mệt rồi, muốn về đi nghỉ." 

Ngô Ân nghe vậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. 

Anh về gấp như thế, cái lý do này rất không hợp lý. 

Nhưng... vì sao cơ chứ, cũng không đến mức là vì Hứa Minh Tâm đấy chứ? 

Nếu mà là vì cô, thì cũng sẽ không tốt với mình như vậy. 

Ngô Ân vẫn chưa nghĩ sâu, cô ta nói: "Anh Gia Huy, em đi lấy một ngọn nến cho anh nhé, mái nhà có thể ngắm được sao, rất đẹp." 

"Không cần, anh về phòng nghỉ ngơi đây." 

Cố Gia Huy thản nhiên từ chối, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt. 

Ngô Ân nghe thấy giọng nói này, cô ta hơi buồn bực. 

Không phải trước đó hai người vẫn vui vẻ đó sao? Sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng thế này vậy? 

"Vậy em đưa anh về phòng." 

Ngô Ân cố chấp nói. 

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nóng nảy, nếu mà để cô ta đi vào phòng của Cố Gia Huy thì nguy. 

Không được luống cuống, cô từng đấu trí với Trình Hoa, cũng từng đấu trí với cô giáo nội gián, không thể đến đây là dễ dàng bị đánh bại được. 

Cho dù là không trâu bắt chó đi cày, bất đắc dĩ phải ra tay, tình hình này cũng phải có hành động rồi! 

Làm sao thì mới có thể không bại lộ quan hệ của bọn họ, mà vẫn ngăn cản được Ngô Ân đây? 

Hứa Minh Tâm lập tức huy động toàn bộ trí tuệ của mình, cái đầu nhỏ vận động với vận tốc ánh sáng, giống như là đang bật máy vậy. 

Cố Gia Huy còn chưa trả lời, không ngờ sau lưng đã truyền tới tiếng kêu đau của Hứa Minh Tâm. 

"Ai ya..." 

Thế mà cô lại ngã từ trên giường xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK