Khương Tuấn còn chưa biết lão Cửu là Ngôn Dương, anh ấy chỉ nhìn thấy tác phong làm việc của người này, anh ấy không kìm được sợ hãi.
2
Nếu mà bị ông ta nhìn chằm chằm, há chẳng phải là đợi bị thần chết nhìn chằm chằm à, và rồi không có bất kỳ đường quay lại nào nữa chứ, không phải sao?
Cố Gia Huy nghe vậy thì híp mắt, vô thức siết chặt nắm đấm.
Qủa nhiên Ngôn Dương nói được làm được, không có nửa điểm thủ hạ lưu tình.
Ông ta biết mình thống hận Cố Trác Đông, nhưng bận tâm Cố Gia Bảo, chắc chắn sẽ không hạ tử thủ.
Cho nên, anh không làm được người ác, Ngôn Dương liền làm giúp anh.
Anh vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, ép Cố Trác Đông vào đường cùng như thế, cho nên anh vẫn cử Khương Tuấn theo dõi, nhưng mà khó lòng phòng bị, vẫn không ngăn cản được.
Ngôn Dương là ép anh độc ác, đừng có lòng dạ đàn bà.
"Chuyện này không cần lo nữa, tôi biết tiếp theo phải làm gì rồi."
Anh cúp điện thoại luôn.
Nếu con đường này đã không thể quay đầu được nữa, vậy thì anh... chỉ có thể tiếp tục bước đi.
Quay vào trong nhà, Hứa Minh Tâm đã rửa hoa quả cho anh, hiếm khi anh không cần làm việc buổi tối, cô cũng rút ra thời gian muốn xem ti vi cùng
anh.
Không ngờ chưa được bao lâu, đã có người ấn chuông cửa rồi.
"Ai thé?"
Hứa Minh Tâm đang định tự đi mở cửa, nhưng mà Cố Gia Huy lại ngăn lại.
"Em về phòng trước đi, có khả năng tôi còn chút việc."
Hứa Minh Tâm gật đầu ngoan ngoãn, cô không bao giờ hỏi chuyện làm ăn của anh, bởi vì cô biết mình không giúp được, nên cô cũng sẽ không thêm rắc rối cho anh.
Cô quay người đi lên tầng, đi đến chỗ rẽ thì nhìn thấy Cố Gia Huy đi mở cửa, người tới là Cố Trác Đông.
Anh ta nổi giận đùng đùng, cứ như thể muốn giết người vậy, vừa vào nhà đã hung hăng đấm Cô Gia Huy một cái.
Cố Gia Huy bị bất ngờ không kịp phòng bị, không né được, cơ thể cũng lảo đảo lùi ra sau vài bước.
Anh lau khóe môi, thế mà thấm ra máu rồi.
Vết máu đó, phá lệ nhìn thấy mà ghê người.
Hứa Minh Tâm sợ đến nỗi che miệng lại, suýt thì hét lên.
Không đau lòng là không có khả năng, đó là người đàn ông của cô đó!
Hứa Minh Tâm rất muốn đi xuống kiểm tra thương thế của Cố Gia Huy, nhưng cô vẫn kìm lại.
Có lẽ, anh đã đoán được người tới là ai rồi à?
Cố Trác Đông tiến lên, anh ta túm lấy áo của Cố Gia Huy, kéo anh đến trước mặt mình, sau đó hung dữ độc ác nói: "Là cậu! Là cậu có phải không! Cố Gia Huy, tôi thật là đã xem thường cậu rồi đấy, không ngờ bây giờ cậu lại có bản lĩnh lớn như này, vậy mà cậu dám hành hung ngay dưới mí mắt tôi!"
"Cho dù thằng bé có không phải, nhưng vẫn là huyết mạch của nhà họ Cố, bây giờ cậu lại phế nó, cậu đã hủy hoại con trai tôi!"
Cố Trác Đông rít gào nói, anh ta giận không kìm được.
Anh ta vừa về từ bệnh viện, Cố Tử Vị vẫn đang hôn mê, đã làm xong phẫu thuật cắt bỏ, sau này không thể kéo dài con nối dõi cho nhà họ Cố được nữa.
Khoảng khắc đó, anh ta cảm giác trời đất đã sụp xuống vậy.
Anh ta tính toán mọi cách, luôn luôn muốn lật đổ Cố Gia Huy, nhưng bây giờ lại bị anh cắn ngược lại một phát.
Tương phản với sự điên cuồng của anh ta, Cố Gia Huy bình tĩnh hơn nhiều, khuôn mặt anh lạnh nhạt, nhìn người anh nhà mình với vẻ mặt không có một tia tình cảm nào.
Anh dễ dàng vùng ra khỏi sự kìm hãm của Cố Trác Đông, sửa lại quần áo trên người, phải đi tro bụi. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh khát máu, anh lạnh giọng nói: "Anh cả, bây giờ anh nói với tôi về huyết mạch gia tộc rồi à? Trước kia, khi anh hại tôi và anh hai, sao tôi không thấy anh có nửa điểm nương tay vậy? Huống hồ, con trai anh còn chưa chết, nhưng anh hai, thì lại không còn thi cốt! Giết người đền mạng, theo đạo lý thì hẳn là tôi phải ném anh xuống biển, để anh chết không có chỗ chôn!"
Từng câu từng chữ bật ra từ cánh môi mỏng lạnh, mang theo mùi nguy hiểm.
Phượng mâu thâm thúy, nguy hiểm nheo lại, bên trong giống như là lọ mực bị đánh nghiêng vậy, u ám đáng sợ.
Hai anh em, đứng đối diện nhau, từ trường áp lực.