Bạch Thư Hàn mỉm cười, không có nói thêm gì.
Không phải cô ấy không muốn liên lạc, cô ấy sợ sau khi liên lạc thì mình sẽ mềm lòng, sẽ không kìm được hỏi chuyện của Lệ Nghiêm và Cố Yên, cô ấy sợ mình hãm sâu, sợ mình làm ra chuyện càng hoang đường hơn.
Cô ấy đang sợ chính mình, sợ chính mình trở nên đáng ghét!
"Tớ xách hành lý giúp vậu, cậu đi đường chắc là mệt rồi đúng không? Cậu nói cho tớ biết cậu đã đi đầu chơi đi, tớ thấy cậu chụp ảnh rất đẹp!"
"Tớ cũng đọc lời nhắn của cậu rồi, cậu bảo năm sau bọn họ kết hôn đúng không?"
"Cậu đọc rồi à? Tớ còn tưởng là cậu chặn rồi cơ."
"Không có."
Bạch Thư Hân cười nhạt.
Cho dù cô ấy đã đọc thì sao chứ, còn không bằng chặn lại, như thế thì sẽ không nổi lên hy vọng vì nó nữa.
Ngày cưới đã định rồi, mùng tám tháng một năm sau, là một ngày tốt.
"Tớ đã mang về cho cậu rất nhiều đặc sản, tất cả đều là đồ ăn, một nửa va ly luôn đấy. Giờ cậu có lộc ăn rồi, lát nữa cậu phải mời tớ ăn cơm."
Bạch Thư Hân đang nói chuyện, thì lại nhìn thấy che của Cố Yên đỗ ở ngoài sân bay.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Yên, cô ấy im bặt, cơ thể cũng cứng ngắc hơn.
"Sao cô ta lại tới đây?"
"Yên Yên cũng ở đó, lái xe tiện đường đưa tớ đến luôn."
"Lên xe đi, không phải là nói muốn ăn cơm sao?" Cố Yên mỉm cười nói, chỉ là nụ cười này có bao nhiêu khổ sở, chỉ có bản thân cô ấy biết.
Cô ấy và Bạch Thư Hân, lòng ai cũng sẽ không dễ chịu.
Bạch Thư Hân hơi cụp mắt, cho dù cô ấy có không cam lòng đi chăng nữa, thì bây giờ cũng phải buông xuống tất cả.
Đoàn người đi ăn cơm, Hứa Minh Tâm vốn định đưa cô ấy về, nhưng Cố Yên mở miệng nói, cô ấy có xe tiện hơn.
Những đặc sản đó, lát nữa cô ấy sẽ mang về.
Sau đó, Cố Yên đón một chiếc xe ở cửa khách sạn, cho cô về trước.
Hứa Minh Tâm cứ cảm giác từ trường của hai người là lạ, nhưng cô ấy không nói ra được rất cuộc là tại sao.
Cố Yên đưa Bạch Thư Hân về, trên đường đi hai người cũng không có nói chuyện.
Bạch Thư Hân về đến nhà thuê, trong phòng đã phủ vải trắng, rất sạch sẽ, không có rơi bao nhiều bụi.
Cô ấy thu dọn qua loa, sau đó có chút mất tự nhiên nói: "Cô ngồi đi, tôi pha trà cho cô."
Một khi cô ấy và Lệ Nghiêm kết hôn, thì chính là chị dâu danh xứng với thực của cô ấy.
Cô ấy cũng nên nhượng bộ rồi.
Cô ấy có ý mềm mỏng, cô ấy quay người đi đến phòng bếp nấu nước.
Nhưng sau lưng lại truyền tới giọng nói trầm thấp của Cố Yên: "Cô và Lệ Nghiêm không phải anh em ruột."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí như cứng lại vài phần.
Cố Yên biết, cho chù cô ấy không nói, đợi Bạch Thư Hân gặp người nhà họ Bạch, cô ấy cũng sẽ biết chuyện này.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cô ấy phải tự nắm lấy quyền chủ động.
Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, cô ấy đột ngột quay người lại, con người hung hăng co rút, nhìn cô ấy với vẻ khó tin.
Cô ấy kích động đi lên phía trước, sau đó nắm chặt bả vai Cố Yên.
"Cô nói gì? Cô nói lại một lần nữa!"
"Cô và Lệ Nghiêm không có quan hệ huyết thống, Lệ Nghiêm vốn không phải con của nhà họ Bạch, mà là trẻ mồ côi của cấp dưới bố cô. Những chuyện xảy ra giữa hai người cũng không tính là loạn luân, cô không cần cảm thấy có tội. Tôi cũng xin lỗi cô vì lời lẽ nghiêm khắc của tôi lúc trước.
Bạch Thư Hân căn bản là không quan tâm lời xin lỗi của cô ấy, trong đầu cô ấy toàn là nửa câu trước của Cố Yên.
Cô ấy và Lệ Nghiêm không có quan hệ huyết thống, bọn họ hoàn toàn không phải anh em.
Không phải anh em, vậy thì có thể ở bên nhau và cũng không cần gò bó gì nữa. Cô ấy vui lắm, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi tìm Lệ Nghiêm, nói cho anh ta biết, cô ấy đã thích anh ta đã thích anh ta rất nhiều năm...