Bạch Thư Hân hơi căng thẳng đẩy anh ta ra, sau đó nhanh chóng chỉnh lại quần áo.
"Tôi... tôi không sao."
Đúng lúc này, A Thành nắm lấy tay cô ấy.
Bàn tay rất to, lòng bàn tay ấm áp.
Cô ấy hơi giãy dụa, nhưng sức lực của hai người chênh lệch, mình hoàn toàn không phản kháng được.
Cuối cùng, cô ấy đành phải bỏ cuộc.
Hai người cứ nắm tay nhau như thế, đi thẳng đến tầng mà bọn họ làm việc.
Sau khi đi ra, trông thấy ánh sáng, cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
A Thành khẽ nhíu mày, anh ta nói: "Cô rất sợ tôi, đúng không?"
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy hoảng hốt nhìn anh ta, cô ấy không biết phải trả lời câu này như thế nào.
Bảo không sợ là giả, một người thân quen đột nhiên thay đổi một linh hồn, cô ấy cũng có cảm giác mình đang mơ ác mộng.
Hận không thể làm cho giấc mơ này mau kết thúc, Ôn Thành của bình thường sớm quay về.
A Thành thấy cô ấy không nói gì, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Thoáng lướt qua.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí cô ấy còn hoài nghi có phải là mình gặp ảo giác không.
Vừa nãy.. anh đang tự giễu à?
Tại sao nụ cười đó lại khiến cho người ta cảm thấy có chút thê lương.
"Tốt nhất là cô hãy thay đổi thái độ của cô dành cho tôi đi, bởi vì... tôi sẽ tồn tại mãi mãi, tôi sẽ không để cho tên phế vật kia quay lại. Đừng ép tôi, ngọc nát đá tan."
Ôn Thành siết chặt nắm đấm, gằn từng chữ, lời này mang theo tàn nhẫn.
Ngọc nát đá tan...
Bốn chữ này, gõ mạnh vào lòng cô ấy, khiến cho Bạch Thư Hân suýt thì đứng không vững, người nghiêng ra sau, đập vào vách tường cứng rắn lạnh lẽo.
Cô ấy nhìn theo bóng lưng của Ôn Thành đang bỏ đi, ngũ vị tạp trần.
Cô ấy thất hồn lạc phách quay về bộ phận tài vụ, đến quá trưa, bản thân nhìn vào số liệu mà đầu to như cái đấu.
Rõ ràng là cô ấy đang không tập trung, trong đầu toàn là chuyện của Ôn Thành.
Các đồng nghiệp thấy cô ấy có phiền muộn, cũng không dám hỏi gì nhiều, nhưng đều sôi nổi suy đoán bọn họ chính là một đôi.
Lần này, quản lý lại tới mượn người, nói là tối nay tổ dự án phải đi xã giao.
Lần này, Bạch Thư Hân xung phong ra trận.
Cô ấy muốn xem xem rốt cuộc A Thành này và Ôn Thành khác nhau cỡ nào.
Buổi tối, cô ấy lên xe thương vụ của bộ phận dự án, và nhìn thấy Ôn Thành ngồi ở ghế đầu.
Anh ta cũng đã nhìn thấy mình, anh ta khẽ nhíu mày, sau đó nói: "Sao cô lại tới đây?"
"Tôi tới hỗ trợ, trước đây tôi cũng tới rồi mà."
Ôn Thành biết, trước đây cô ấy đi cùng tên phế vật kia.
Ánh mắt anh ta hơi lạnh xuống, Bạch Thư Hân vội vàng sửa lời: "Tôi cũng tới coi anh, sợ anh uống nhiều."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu, thế lát nữa cô cứ ở bên cạnh tôi, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi sẽ lo đấy."
"Biết rồi."
Bạch Thư Hân ngồi lên ghế đằng sau, lần này không có Đinh Ảnh, nghe nói chiều nay cô ta đã xin nghỉ rồi, cũng không biết giờ thế nào rồi.
Chẳng mấy chốc đã tới khách sạn, lần này rõ ràng là trường hợp lớn hơn, phòng bao vô cùng sa hoa.
Bên hợp tác ngồi ở ghế thủ tọa, những người khác đều bồi rượu.
Quản lý bộ phận dự án ngồi bên cạnh người hợp tác, còn Ôn Thành thì ngay cạnh, sau đó là Bạch Thư Hân.
Trên bàn rượu thì tất nhiên là uống rượu rồi, lần này bày ra không ít rượu ngon.
Hứng thú của cô ấy với rượu không cao, chủ yếu là tới quan sát nhân cách thứ hai của Ôn Thành.
Cô ấy phát hiện anh ta cũng uống rất giỏi, hơn nữa hình như tửu lượng còn khá hơn nữa.
Hễ là rượu của cô, Ôn Thành chặn hết.
Cuối cùng người hợp tác uống thành một bãi bùn nhão, Bạch Thư Hân cũng chỉ uống có một ít, sau đó cô ấy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cô ấy tổng kết một chút, mặc dù tính cách đã thay đổi, nhưng phản ứng của cơ thể vẫn còn.
Ví dụ như uống rượu giỏi, thế nói như vậy thì cũng sẽ ngất xỉu, đó cũng là một tật xấu.
Nếu mà muốn thôi miên, không biết thấy máu là choáng rồi hôn mê là không được.
Cô ấy suy nghĩ lung tung, nhìn mình trong gương, cô ấy đưa ra quyết định.
Cô ấy nhất định phải làm cho Ôn Thành quay lại, không thể để nhân cách không bình thường này chiếm lấy cơ thể anh ta.
Cô ấy siết chặt nắm đấm, sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ngờ vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại đâm thẳng vào một người đàn ông béo, chính là người hợp tác vừa uống say.
Anh ta muốn đi toilet nam, đi loạng choạng, nhoáng cái đã va vào Bạch Thư Hân.
Anh ta cố gắng nhìn về phía người tới, phát hiện đó là một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp, dáng người cực đẹp, anh ta không nhịn được động tay động chân.
"Em gái à, uống cùng anh đây hai chén đi."
"Anh uống say rồi!"
Bạch Thư Hân ra sức chống cự, nhưng đối phương thật sự quá nặng, căn bản là không đẩy được.
Người đó đè mình lên vách tường, bắt đầu động tay động chân.
Cửa hành lang nhà vệ sinh, có hai cấp dưới của người bàn hợp tác, bọn họ nhìn thấy cảnh này, nhưng đều không có ý ra tay.
Đi ra ngoài uống rượu, giám đốc nhìn trúng một hai em gái, coi như là có lòng thành đưa lên giường cũng được, càng đừng nói đến chuyện tán tỉnh ở đây.
Chỉ cần giám đốc vui vẻ là được.
"Anh... anh tránh ra! Nếu không... nếu không tôi sẽ ra tay đấy!"
Bạch Thư Hân vẫn nhớ đến hợp đồng, sợ mình đấm quyền này ra, toàn bộ công sức vất vả hợp tác của bộ phận dự án suốt một tháng nay liền đi tong.
Cô ấy không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô ấy cố nén ghê tởm.
Cái tay heo kia di chuyển trên người, cực kỳ ghê tởm.
"Ra tay ư? Tôi thích ớt cay nhỏ đấy, để anh đây hôn em, thương em nhé!"
Nói xong, cái miệng đầy dầu mỡ kia sắp hôn lên mặt cô.
Bạch Thư Hân không thể nhịn được nữa, liền định ra tay, không ngờ cửa truyền tới một tiếng gào đau khổ.
Tên mập đó sửng sốt, nhìn về phía cửa.
Chỉ trông thấy một người dễ dành quật ngã cấp dưới của anh ta, rồi đi về phía mình.
Lần này, Ôn Thành mặc comle.
Anh ta kéo cà vạt xuống, sau đó quấn từng tầng lên tay, giống như là sợ khi mình ra tay, sẽ làm bẩn nắm tay mình vậy.
Trong đôi mắt anh ta mang theo vẻ tàn nhẫn, lóe ra tia sáng thị huyết.
"A... A Thành, đừng, anh bình tĩnh chút."
Nhưng Ôn Thành của hiện tại căn bản không nghe lọt tai bất kỳ lời nào.
Một quyền, một quyền mạnh đánh thẳng lên huyệt thái dương của người kia.
Giám đốc kia cũng là kẻ to mắt sợ ma, nhìn thì cường tráng to béo như thế, trên thực tế thì không chịu nổi một đòn.
Tên giám đốc nổ đom đóm mắt, chỉ vào mũi Ôn Thành, còn chưa kịp nói ra một câu thì cơ thể đã ngã ra sau.
Bạch Thư Hân vội vàng dò mũi, người vẫn sống.
Còn Ôn Thành thì ngồi xổm xuống, định đánh tiếp.
Bạch Thư Hân vội vàng chắn dưới nắm đấm của anh ta.
Ôn Thành bất ngờ, trái tim run lên, đồng tử hung hăng co rút.
Rõ ràng là bây giờ không kịp thu quyền nữa rồi.
Anh ta chỉ có thể...
Bạch Thư Hân sợ đến mức nhắm mặt lại, trong lòng đã chuẩn bị xong, quyền này đi xuống, chắc chắn mình phải bị thương rồi, chỉ mong đừng hủy dung.
Rõ ràng cô ấy cảm nhận được kình phong của nấm đấm đó tới gần, thổi qua mặt gây đau đớn.
Cuối cùng...
Đau đớn trong dự đoán không hề đánh úp lại, nhưng cô ấy lại nghe thấy rõ một tiếng bịch trầm muộn vang lên.
Cô ấy vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy một quyền chứa đầy sức lực của Ôn Thành lại đấm mạnh lên tường.
Vôi trắng trên tường đã vỡ ra vài lớp rồi.
"A Thành, anh điên à?"
Cô ấy vội vàng nắm lấy tay anh ta, rồi cởi cà vạt ra.
Khớp xương sưng đỏ lên, thậm chí còn tụ máu xuất huyết, nhìn thấy máu tươi đầm đìa. Ôn Thành vội vàng nhắm mắt lại, tùy tiện băng bó tay.