Đồ ăn ngon ở trước mặt, chỉ được nhìn không được ăn, đây là một chuyện đau khổ cỡ nào!
"Cậu ba Cố... trừng phạt này của anh không khỏi ác quá rồi đấy?"
"Với em thì tôi không thể mềm lòng."
"..."
Hứa Minh Tâm cúi đầu, im lặng để dao nĩa sang một bên, cố gắng ngửi mùi thơm.
Gọi bít tết chín năm phần, bên trong có mùi thơm thoang thoảng của nước chanh, còn có mùi thơm của thịt bò thượng hạng, phối với nước sốt có thể là món ngon cực phẩm rồi.
Những đầu bếp giỏi này đến vì hâm mộ trù thần Gordon, chỉ vì có một ngày nhận được sự coi trọng của ông ta, có thể học được một vài bản lĩnh.
Có thể thấy, siêu đầu bếp Gordon giỏi cỡ nào.
Nghe nói gan ngỗng ở đây cũng rất ngon, vô cùng tươi ngon béo ngậy, vào miệng là tan ngay trong miệng.
Hứa Minh Tâm đang ảo tưởng, mình không ăn được, thế không được nếm một ít tinh thần lương thực sao?
Đúng vào lúc cô đang suy nghĩ miên man, không ngờ Cố Gia Huy lại đẩy phần bít tết đã cắt xong đến trước mặt cô.
"Ăn đi."
"Tôi được ăn rồi hả?"
"Vốn dĩ tôi cũng không định để em đói, tôi sẽ đau lòng."
Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, chung quy là anh không ác được, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương, cúi đầu xuống của cô, mình giống như người xấu tội ác tày trời vậy.
Tội gì phải tức với một đứa nhỏ.
"Nếu không đủ, thì phần của tôi cũng cho em, tôi không có khẩu vị."
"Không không, còn có canh bơ này nữa, được rồi, đủ cho tôi ăn no rồi."
Hứa Minh Tâm vội vàng nói, sau đó cô lại nghĩ đến gì đó, cô hỏi: "Anh không giận tôi nữa à?"
"Tức giận với em, tôi cũng không dễ chịu, cần gì chứ?"
"Cậu ba Cố, tôi biết là anh không nỡ giận tôi mà. Há miệng, tôi bón cho anh."
"Em nên thấy may mắn, em chưa đút đồ ăn cho Viên Hạo, nếu không em không bảo vệ được thằng cha đó đâu."
Lộp bộp...
Trái tim hung hăng run lên, sống lưng Hứa Minh Tâm cũng toát mồ hôi.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, vẫn có thể giữ được móng vuốt và bài tập, làm đồ ăn ngon.
Hai người ăn cơm xong, Hứa Minh Tâm rất là thỏa mãn.
Khi ăn được một nửa, Khương Tuấn gọi điện tới nói là Maya muốn đi xem phim cùng anh ấy, anh ấy phải đi ngay.
Hứa Minh Tâm bảo anh ấy đi trước đi, lái cả xe đi nữa, đi hẹn hò với con gái thì không được đi muộn.
Chỗ này cách biệt thự khoảng nửa tiếng đi đường, hai người đi từ từ, coi như là tản bộ sau bữa ăn.
"Em rất vui vẻ giúp đỡ người khác, lúc nào thì em giúp đỡ tôi?"
"Giúp thế nào?"
"Hôn tôi, ôm tôi, nói yêu tôi, đều được hết, tôi sẽ rất vui."
Giọng nói không nhanh không chậm của anh vang lên, lưu chuyển ở tai, mãi không tan.
Mắt phượng của anh thâm thúy, nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt như muốn hòa tan mình vậy.
Sâu bên trong đen nhánh, giống như hắc động ẩn chứa bí mật, tối nghĩa khó hiểu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, cô hơi xấu hổ.
"Đâu phải là chưa làm bao giờ..."
"Nhưng còn lâu mới đủ, lần sau nhớ nói với tôi trước, tôi không muốn thông qua báo chí trên mạng mới biết chuyện của em và người khác. Cái cảm giác này không dễ chịu, hiểu không?"
"Ừ ừ."
Hứa Minh Tâm gật đầu thật mạnh, cô vẫn còn nhớ lúc vừa về nhà, bị truyền thông viết bậy, cô tức đến nỗi xông đến tập đoàn J.C tìm Cố Gia Huy lý luận, lúc đó trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
Cho dù là xuất phát từ lòng tốt, giúp đỡ người khác, cũng không nên để anh là người biết cuối cùng.
"Xin lỗi, cậu ba Cố, sẽ không có lần sau nữa đâu!"
"Thấy em nhận lỗi với thái độ thành khẩn, tôi miễn cưỡng chấp nhận."
Tuy Cố Gia Huy xụ mặt, nhưng trong ánh mắt thì tràn ngập vẻ dịu dàng.
Hai người ăn cơm xong, ngoài trời đã tối rồi, ánh trăng cũng dần lên rồi.
Trăng rất tròn, cũng rất sáng, lại cộng thêm đèn đường, kéo bóng người ra rất dài rất dài.
Càng đi gần về phía biệt thực thì dân cư càng thưa, cuối cùng trên đường chỉ có hai người họ.
Hứa Minh Tâm tưởng là đi nửa tiếng là có thể về đến nhà, nhưng lại quên mất là chân ngắn, Cố Gia Huy còn được, nhưng mình chắc chắn không được.
Hơn nữa còn một đoạn đường rất dài và lên sườn núi, cô đi mười lăm phút, đã mệt đến nỗi thở hồng hộc rồi.
Cố Gia Huy ngồi xổm xuống trước mặt cô.
"Không được đâu, vẫn còn một đoạn đường rất lâu, bây giờ còn là đi lên, chắc chắn anh không chịu được đâu."
"Em đang nghi ngờ người đàn ông của em à? Hay là em muốn tôi chứng minh thể lực của tôi tốt cỡ nào ngay tại đây luôn?"
Ách...
Là cô trở nên háo sắc rồi sao? Tại sao cô cứ cảm giác câu này có chút không hợp.
"Anh... anh nói linh tinh gì đấy?" Cô lắp bắp, mặt đỏ lên.
"Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ linh tinh cái gì đấy, đằng kia có tảng đá, có cần tôi bế em lên, chứng minh sức lực của mình không?"
"Hả? Tảng đá á?"
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới chú ý thấy có một tảng đá nhỏ ở dưới đèn đường, chắc là văn hóa thạch các kiểu.
Mất mặt quá...
Cô thật là càng ngày càng không lành mạnh, sao cứ suy nghĩ lung tung vậy.
Viết gì đó
Cố Gia Huy sát lại gần, khóe môi nhếch lên một nụ cười trên chọc, có hơi không có ý tốt.
Cô cảm thấy quẫn bách, vội vàng giải thích: "Tôi cũng... tôi cũng nói là tảng đá..."
"Được rồi, em mau lên đi, nhìn em thở hồng hộc, tôi cũng đau lòng."
Anh nhéo má cô, giục.
Hứa Minh Tâm không còn tức leo tiếp thật, cô đành phải gật đầu.
Cô nhảy lên tấm lưng dày rộng chắc chắn của Cố Gia Huy, cách lớp quần áo cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.
Khoang mũi, là mùi hương thanh mát dễ ngửi trên người anh, gió đêm khẽ thổi, dần dần có cảm giác dễ chịu.
Bước chân của Cố Gia Huy rất vững vàng, cô không cảm nhận được bất ký sự xóc nảy nào, hai cánh tay cũng rất chắc chắn, đã cõng hơn mười phút, mông của mình cũng chưa có rơi xuống.
"Anh có mệt không?"
Cô ghé vào tai anh, dịu dàng hỏi.
Hô hấp hơi nóng có chút ẩm ướt, chui vào tai anh, người anh cũng hơi cứng ngắc.
"Em đang quyến rũ tôi à?"
"Hả? Không... không có đâu..."
Hứa Minh Tâm chợt ý thức được gì đó, vội vàng cách xa ra một chút.
"Mệt lắm."
"Thật hả? Tôi nặng lắm à? Thế anh bỏ tôi xuống đi?"
"Cả thế giới đè lên người tôi, sao lại không mệt?"
"Cậu ba Cố, anh đang tán tỉnh tôi hả?" "Trần thuật sự thật thôi mà. Em là người mà tôi để ở đầu quả tim, không thể bị va chạm, không thể bị ấm ức rơi lệ. Em vui là tôi vui. Em không vui, tôi sẽ khó chịu hơn cả em. Thứ em thích, tôi sẽ nghĩ cách tặng cho em. Thứ em ghét, tôi sẽ làm cho nó biến mất hoàn toàn trước mặt em
."
"Em kính trọng người lớn, bạn bè, tôi nhún nhường ba phần. Kẻ xấu em không thích, tôi cũng sẽ dẹp cho em."
"Em thấy thứ gì tốt, thì nó chính là thứ tốt nhất thiên hạ. Nếu em cảm thấy cái nào không tốt, tôi cũng sẽ không liếc thêm một cái."
"Em muốn sao trên trời, tôi sẽ cho em. Em muốn chim thú dưới đất, tôi cũng sẽ cho em. Chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có." "Hứa Minh Tâm, quá khứ của em, tôi không có duyên tham dự, tương lai của em, mỗi ngày đều phải có tôi. Tôi không muốn giao em cho người khác chăm sóc, vì tôi biết, không ai tốt với em hơn tôi. Tính xấu của em cũng là tôi chiều ra, tôi cũng phải chịu trách nhiệm với em, dung túng em cả đời, đúng không
nào?" Giọng nói của Cố Gia Huy rất êm tai, nói chuyện từ từ dễ nghe, từng câu từng chữ đều cực kỳ hữu lực, đi vào lòng.