Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thư Hân đành phải nhận mệnh đi theo, sau đó anh ta đã mua rất nhiều đồ. 

"Chàng trai, ánh mắt cậu không tốt, cái này phải tốn bao nhiêu tiền hả?" 

Có một bà cụ chặn Lệ Nghiêm lại rồi hỏi. 

"Chín tệ tám, con cá này khá tươi, con cá kia không sống được quá ba tiếng nữa đâu." 

"Được rồi được rồi, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm. Đây là bạn gái cậu hả? Cô bé này rất xinh đấy." 

Bà cụ cẩn thận tiến người về phía trước, nhìn rõ tướng mạo của hai người. 

"Trai tài gái sắc!" 

Câu này, gõ vào trong lòng Bạch Thư Hân, làm cho trái tim cô ấy bất giác đập nhanh hơn. 

"Em ấy là em gái cháu." 

"À, hóa ra là em gái!" 

Hai chữ em gái này đã đánh cho tâm trạng vừa mới kích động của cô xuống tám tầng địa ngục. 

Đúng thế... 

Cô ấy và Lệ Nghiêm là anh em, cho dù cô ấy có cố gắng thế nào, đều không thể thay đổi được quan hệ huyết thống. 

201 

Cô ấy không thừa nhận người anh trai này, thì chẳng nhẽ anh ta sẽ không tồn tại nữa. 

Từ trước tới giờ, cô ấy đều đang tự lừa mình dối người mà thôi. 

"Sao vậy?" 

Lệ Nghiêm chợt cảm nhận được bàn tay nhỏ của cô ấy lạnh đi, anh ta không nhịn được xoa xoa: "Em không thoải mái à?" 

"Không, em mệt rồi, về nhà thôi." 

"Đồ đã mua đủ nhiều rồi, nên về thôi. Thực phẩm sống để lâu sắp chết rồi đấy." 

Sau đó, Lệ Nghiêm liền đưa cô ấy về, túi lớn túi nhỏ đều cầm hết ở tay, một tay còn lại thì nắm tay cô ấy. 

Cô ấy không đành lòng, nói: "Đưa cho em một ít, em trong một tay này." 

"Không cần, có anh ở đây, không cần em vất vả làm gì hết." 

Bạch Thư Hân nghe vậy, không kìm được hỏi: "Lệ Nghiêm, nếu như chúng ta không phải anh em, thì anh có đối xử với em như này không? Sẽ... đối xử với em tốt như này không?" 

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, sao em có thể không phải em anh cơ chứ?" 

"Được rồi..." 

Em gái thích anh trai, đây là chuyện mà thế nhân không dung tha. 

Cho dù có thích đi chăng nữa thì cũng phải kìm nén lại, chôn sâu vào đáy lòng. 

Tình cảm sâu đậm lại là một bi kịch, phải lấy cái chết để cắt đứt. Hai người về đến nhà, anh ta bỏ nguyên liệu nấu ăn xuống, sau đó lấy rượu thuốc ở trong túi ra. 

"Rượu thuốc này rất tốt, có tác dụng thần kỳ với vết thương, cũng có thể làm cho gân cốt linh hoạt. Anh bôi cho em, lát nữa anh nấu cơm, e là không quan tâm em được." 

"Em có thể nói không không?" 

"Em thử xem?" 

Lệ Nghiêm nhíu mày nói. 

Bạch Thư Hân buộc phải chịu. 

Cô ấy vươn tay ra, lúc bôi thuốc vào, vết thương đau đến mức làm cô ấy nhíu mày. 

Lệ Nghiêm đau lòng, vội vàng thổi thổi. 

Thực ra việc thổi thổi này hoàn toàn không có tác dụng, anh ta là bác sĩ chắc chắn biết. 

Nhưng hồi nhỏ bọn họ đã thế này, cô té ngã bị thương, hoặc đánh nhau với bạn, trầy da, Lệ Nghiêm đều chăm sóc cô ấy như thế này. 

Hồi đó, cô ấy cảm thấy như vậy là hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều muốn đi trêu chọc mấy tên côn đồ, tìm cơ hội đánh nhau với bọn họ. 

Cuối cùng mấy tên côn đồ ấy cũng không xuất hiện nữa, cô ấy tưởng là mình đã đánh cho người ta sợ rồi, không ngờ là Lệ Nghiêm đã giáo huấn bọn họ một trận, dọa bọn họ sợ đến mức chuyển trường luôn. 

Hồi nhỏ, có sự bảo vệ của anh trai, cô ấy hạnh phúc lắm lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK