"Bạch Thư Hân, hai người là anh em, không phải tôi quyết định. Tôi chỉ biết Lệ Nghiêm là bạn trai tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi. Cho dù các cô không phải là anh em thì sao chứ, cô không thay đổi được sự thật, thế giới của buổi tối hôm đó chỉ có tôi và cô, Lệ Nghiêm không thể nào biết được. Sở dĩ tôi nói cho cô biết trước, là vì tôi
đoán được cô chắc chắn sẽ tìm Lệ Nghiêm để nói, tôi khuyên cô đừng tự rước lấy nhục!"
Cố Yên lạnh lùng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp kia đã nhiễm một tầng bằng lạnh.
Bạch Thư Hân nghe thấy những lời này, dường như một cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng mất rồi.
Cố Yên tâm tư kín đáo, vậy mà chặt đứt hết mọi đường lui của cô ấy.
"Cô... tôi phải liều mạng với cô..."
Trong lòng Bạch Thư Hân có oán hận, cô xông lên, nhưng trình độ chân tay của cô kém xa Cố Yên.
Một cái bắt ngược, đã ép cánh tay của cô ấy ra sau lưng. "Bạch Thư Hân, ai cũng không thể ngăn cản hôn lễ của tôi, ai cản, tôi muốn mạng của người đó, kể cả cô! Thủ đoạn của nhà họ Cố có biết chứ gì, tôi muốn mạng của cô thì dễ như trở bàn tay. Tuy tôi là bác sĩ, nhưng ở trong bộ đội lâu như vậy, tôi cũng biết phản trinh sát, tôi bảo đảm tôi làm việc không để lại một chút vết tích. Tôi không muốn quá tuyệt tình,
nhưng tôi phải bảo vệ tình yêu của bản thân tôi."
"Cố Yên, cô đây là gian dối, thật ra cô cũng không dám đúng không? Cô sợ người mà Lệ Nghiêm yêu là tôi! Thật ra cô cũng rất hèn nhát, đường đường là cô chủ nhà họ Cố, mà phải dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như thế này để có được đàn ông sao?"
Bạch Thư Hân hổn hển nói.
Cố Yên nghe vậy, cô ấy cười giễu một tiếng, quăng người cô đi.
Bạch Thư Hân lảo đảo vài bước, xoa xoa bả vai đang đau, nhìn Cố Yên với ánh mắt không cam tâm.
"Thủ đoạn của tôi bỉ ổi, cô cũng chẳng quang minh gì. Kẻ tám lạng người nửa cân, cô không có tư cách nói tôi. Tôi đã nói đến như thế rồi, hy vọng cô tự thu xếp ổn thỏa, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt."
Cố Yên nói xong những lời nên nói, cũng không tính lãng phí võ mồm với cô ấy nữa.
Cô ấy liếc mắt nhìn va ly của Bạch Thư Hân, cô ấy đã đồng ý với Hứa Minh Tam là mang đồ về cho cô.
Cô ấy trực tiếp mở ra, Bạch Thư Hân hoảng sợ hô lên: "Đừng"
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Cố Yên nhìn thấy trong va ly có một chiếc cà vạt màu xanh thẫm, không cần đoán cũng biết cái này là cho ai.
Cố Yên đi thẳng vào phòng bếp rồi lấy cái kéo ra, cắt đứt luôn.
Bạch Thư Hân đỏ mắt, nhặt hai đoạn cà vạt dưới sàn lên, hai mắt trợn trừng.
"Cố Yên, cô còn độc ác hơn trong tưởng tượng."
"Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, không độc ác thì làm thế nào? Cố Yên tôi chưa bao giờ thua trận!".
Bạch Thư Hân nghe vậy, cô ấy nắm chặt chiếc cà vạt, và vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
"Cố Yên... chị bằng, chúng ta cho Lệ Nghiêm một cơ hội, chúng ta cạnh tranh công bằng, giao quyền lựa chọn cho Lệ Nghiệm được không?"
"Này là công bằng nhất rồi!"
Bạch Thư Hân gào lên.
Cố Yên nghe thấy vậy, cô ấy cười lạnh nói: "Cái này chẳng công bằng với tôi một chút nào, Vốn dĩ tôi đã sắp thẳng rồi, tại sao tôi phải cho cô cơ hội. Bạch Thư Hân, tôi khuyên cô hãy hết hi vọng đi, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận!"
Cô ấy ném cái kéo xuống đất, phát ra tiếng keng một cái, gõ vào lòng hai người.
Cô ấy lấy bừa một ít đồ trong va ly, xác định bên trong không có đồ của Lệ Nghiêm nữa thì mới yên tâm. Sau khi cô ấy rời đi, Bạch Thư Hân cũng không thể kìm chế được nữa, cô ấy chật vật té ngã trên sàn nhà...