"Không có khả năng."
Vẻ mặt của Lệ Nghiêm nghiêm lại, nhấn mạnh từng chữ một.
"Giữa anh và em, chỉ là anh em, sẽ không có khả năng khác. Trong mắt anh, em mãi mãi là người em gái cần bảo vệ, không có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào khác. Em vừa tỉnh lại, cảm xúc không nên dao động quá lớn. Anh sẽ cho em một công đạo, cũng sẽ cho Yên Yên một công đạo!"
Lệ Nghiêm nói với giọng lành lạnh, cánh môi mỏng bật ra.
Đúng lúc này, bà Bạch và Hứa Minh Tâm đẩy cửa đi vào.
Bọn họ trùng hợp gặp nhau ở dưới lầu, nên cùng đi lên luôn.
Trong phòng bệnh, bầu không khó hơi áp lực.
Vẻ mặt Lệ Nghiêm nặng nề và lạnh lùng, còn Bạch Thư Hân thì mặt đầy nước mắt.
"Này là sao?"
Bà Bạch khẩn trương hỏi.
"Không có gì, cô tới lúc đó, phiền cô và cô Hứa chăm sóc Thư Hân. Cháu đi tìm chú có một số việc cần giải quyết."
Nói xong, anh ta cũng không thèm nhìn Bạch Thư Hân lấy một cái đã quay người đi ra ngoài.
"Lệ Nghiêm."
Mặc cho Bạch Thư Hân có gọi tên anh ta ở đằng sau thế nào, anh ta cứ như thể không nghe thấy vậy, đầu cũng không quay lại.
Bạch Thư Hân không có sức đi xuống đất, cô ấy chỉ có thể túm chặt lấy ống tay áo của bà Bạch.
"Cô ơi, cô nhất định phải ngăn Lệ Nghiêm lại, anh ấy muốn đi nhận quân trách, chú xuống tay nặng như vậy, chắc chắn nửa cái mạng Lệ Nghiêm cũng không còn!"
"Cái gì? Lẽ nào là vì chuyện của Cố Yên? Cô Hứa, phiền cô ở đây chăm sóc Thư Hân, tôi đi trước đã..."
Bà Bạch vội vàng rời đi.
"Quân trách.... quân trách nặng à?" "Từ trước tới nay chú tớ nổi tiếng là nghiêm khắc, chú ấy đối xử bình đẳng với các cấp dưới, nếu như mà tự nhận lỗi thì cũng ngang với chấp hành pháp luật. Mặc dù trong nhà không phải là quân đội, nhưng chú tuyệt đối sẽ thực thi nghiêm khắc. Tớ còn nhớ Lệ Nghiêm vì để không cho tớ tham gia quân ngũ, tối hôm đó đã bị chú đánh cho da tróc thịt bong, nằm
trên giường suốt hơn nửa tháng trời, suýt thì ra đi luôn!"
Bạch Thư Hân khóc sướt mướt, cô ấy lo Lệ Nghiêm làm chuyện ngốc nghếch.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Yên, cô tưởng Lệ Nghiêm là vì chuyện hôm qua nên mới đi nhận xử phạt.
Nếu Cố Yên ra mặt, ngăn cản Bạch Thắng, không truy cứu trách nhiệm nữa, thì Bạch Thắng cũng sẽ xuống tay lưu tình.
Hứa Minh Tâm còn muốn chăm sóc cô ấy, nhưng lại bị Bạch Thư Hân ngăn cản. "Cậu đưa tớ về, tớ phải đi tìm Lệ Nghiêm, tớ không ép anh ấy nữa! Tớ từ bỏ anh ấy đấy, tôi sẽ từ bỏ anh ấy thật... đời này tớ không chịu nổi thái độ cương trực cứng nhắc của anh ấy, cái gì cũng muốn dựa theo bộ trong bộ đội. Cái bộ trong quân đội toàn là quân pháp, không có một tí tình người nào. Anh ấy lại
không phải quân nhân huấn luyện, chỉ là một bác sĩ mà thôi, sao mà chịu được cơ chứ. Tên điên này! Đồ điên!"
Hứa Minh Tâm thấy Bạch Thư Hân suy sụp như thế, cô không nỡ từ chối, nen đành phải đưa cô ấy rời khỏi bệnh viện.
Cô ấy đi lại không tiện, cô đã lấy riêng một chiếc xe lăn ở bệnh viện.
Bọn họ đi thẳng về nhà họ Bạch.
Còn Lệ Nghiêm thì đã đến trước một bước.
Trong thư phòng.
"Chú, cháu biết mình đã phạm phải tội nặng không thể bù đắp, cháu đã làm bẽ mặt cánh cửa nhà họ Bạch, trở thành người bất trung bất nghĩa. Hổ thẹn với Cố Yên, cũng hổ thẹn cả với Thư Hân, cháu không thể hoàn thành nguyện vọng của bố nuôi mẹ nuôi, cháu không có chăm sóc tốt cho Thư Hân. Hai tội phạt nặng, xin chú hãy thành toàn.
"Chuyện cháu và Cố Yên thì chú biết, cháu và Thư Hân là thế nào?" Bạch Thắng hơi nghi hoặc.
Lệ Nghiêm cắn răng, cuối cùng không có dấu giếm, anh ta đã kể ra hết những chuyện hoang đường sau khi uống rượu say của mình. Bạch Thắng nghe vậy, ông ta giận tím mặt, một cái tát vung mạnh tới.