Hứa Minh Tâm về đến nhà, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, cô mê man khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.
Cô ngồi dạy, nhìn ban công, cảm giác hình như mình đang nằm mơ.
Cô cũng không rõ là thật là hay là giả.
Cô đã đi đến nhà của Giản, toàn bộ là lâu đài hết, cô còn nhìn thấy sân gôn nữa.
Cô còn làm bánh ngọt cho Giản, ngủ chung với cô ấy, buổi sáng cô còn buồn vì pháo hoa bị ẩm nữa.
Những cái này đều rõ mồn một trước mắt, nhưng... lại có cảm giác mộng ảo.
Cô tỉnh lại không bao lâu thì Thẩm Tuệ cũng về, trông bà ấy có vẻ rất mệt mỏi, bà ấy đã đi ngủ luôn rồi.
Hứa Minh Tâm thì chui vào phòng bếp, cô muốn ít đồ đẹp đẽ rồi gửi cho Giản.
Mặc dù đầu bếp nhà anh ta rất xuất sắc, nhưng mình cũng là độc nhất vô nhị, đồ mà cô làm
ra tất nhiên cũng là độc nhất vô nhị.
Cô đã làm cơm nắm tiện lợi.
Cô đã làm các kiểu hình dạng, đến cả gấu trúc quốc bảo cũng có trong đó.
Sau khi làm xong, cô chụp ảnh rồi gửi đi, nhưng cô đã gửi cả ngày trời rồi, vẫn chưa có mail mới tới.
Có thể là quên rồi.
Ngày hôm sau cô lại gửi một bức ảnh mới nữa, vẫn chưa kiểm tra và nhận.
Nếu không phải trong điện thoại có hai bức ảnh chụp chung, cô sẽ cho là mình đang nằm
mơ.
Cuộc sống của Giản không hề vui vẻ, cô cũng có thể tưởng tượng ra là gia tộc của cô ấy rất phức tạp.
Những gì mà mình có thể làm, chỉ là tìm một số ảnh chụp mới lạ cho cô ấy.
Cô cứ thiện tâm là được, về phần Giản có đón nhận hay không, đó là chuyện của cô ấy.
Chẳng mấy chốc đã tới đêm hội từ thiện, cô cũng càng ngày càng căng thẳng.
Nghe nói đêm hội từ thiện là của một gia tộc lớn ở nước Y tài trợ, gia tộc này lại lịch rất lớn, thậm chí có thể chống lại hoàng thất.
Các nước đều có quyền quý và phụ thuộc, mà người trong gia tộc này thì là Maleton.
Sau đó, muốn đi tham gia yến hội, liền là gia tộc này tổ chức.
Ngày diễn ra đêm hội từ thiện, chín giờ chính thức trao giải, nhưng mà người nổi tiếng thì đều lục tục vào sân lúc bảy giờ, và bắt đầu đi thảm đỏ.
Đi thảm đỏ, luôn là chiến trường tốt nhất của các minh tinh tranh cơ đọ sắc.
Hứa Minh Tâm ngồi trên xe thương vụ, cô lạnh đến nỗi run cầm cập.
Mặc dù đã bật điều hòa, cô vẫn cảm nhận được bầu không khí lạnh giá ở Maleton.
Nhưng đúng vào hôm trời lạnh thế này, những ngôi sao nữ đó mặc khá mỏng manh, càng ngày càng ít vải.
Còn còn nhìn thấy cả trang phục xuyên thấu nữa!
Mẹ ơi! Thật đúng là bỏ vốn gốc mà.
Cô liếc mắt nhìn Thẩm Tuệ ở bên cạnh, bà ấy cũng đang cố chịu.
Khoảng cách rất gần, cô có thể nhìn thấy trên bả vai để trần của bà ấy đã nổi da gà.
"Mẹ nuôi, mẹ lạnh không?"
"Cho dù có lạnh, thì cũng phải nhịn."
"Mẹ không sợ lạnh rồi bị viêm khớp à?"
"Tuổi còn trẻ, sao con lại có tư tưởng của người già vậy?"
Thẩm Tuệ nhìn cô, bà ấy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Con muốn sống lâu thêm hai năm..." "Mẹ là Thẩm Tuệ tiếng tăm lẫy lừng, sợ lạnh liền không tham gia yến hội nữa sao? Con xem những người lộ lưng lỗ chân lộ rốn bên ngoài kia đã nói gì chưa? Hôm nay mẹ đã khiêm tốn lắm rồi, mặc váy dài như thế này. Nếu không phải Ngôn Dương cứ dặn dò mãi, mẹ đã mặc ít hơn rồi. Dáng người mẹ đẹp thế này cơ mà!".
"Mẹ nuôi, mặc dù con rất kính nể mẹ, nhưng con vẫn sợ lạnh rồi về già bị thấp khớp, mẹ mặc quần thu đi, màu da, váy mẹ dài không nhìn ra đâu. Con cũng đã mặc hai cái rồi. Mẹ lộ vai, con không lộ, mẹ đưa áo choàng của mẹ cho con đi, con sợ con sẽ lạnh chết ở đêm hội từ thiện mất."
Thẩm Tuệ nhìn cái quần thu thì rất là rối rắm.
Bà ấy biết sẽ có minh tinh làm thế này, nhưng ở buổi lễ trao giải lớn như thế này, toàn cầu nhìn chăm chú, mặc cái này...
"Mẹ nuôi, già thấp khớp đó!"
Thẩm Tuệ nghe vậy thì căm hận cắn răng, cởi giày cao gót ra, sau đó không chút do dự mặc luôn quần thu vào.
Sau đó Thẩm Tuệ xuống xe, còn bọn họ thì phải đi vào ở lối cạnh sườn, đó là đường đi vào của nhân viên công tác.
Cô nhìn thấy vào giây phút Thẩm Tuệ xuống xe, có thể nói là khí tràng ầm ầm.
Lăn lộn trong giới giải trí hơn hai mươi năm, người đẹp bằng danh lợi song thu, đức nghệ song hinh chính là khác biệt mà.