"Là hôm đó... hôm đó cô uống say, chính miệng cô tự nói... tự nói, nói rằng người cô thích không cần cô..."
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, cô ấy nhíu mày, thế mà sau khi say rượu cô ấy lại nói ra những lời như thế ư?
Cô ấy cúi mặt, hàng mi che đi tia sáng trong mắt.
Sau đó, cô ấy đặt dĩa xuống.
"Tôi ăn no rồi, anh ăn từ từ."
Sau đó cô ấy mang đĩa vào phòng bếp.
Ôn Thành vội vàng đi theo, thấy cô ấy đổ hơn phân nửa đĩa mỳ vào thùng rác.
"Bạch Thư Hân..."
Mắt thấy cô ấy sắp đi, Ôn Thành đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô ấy.
Không biết vì sao, thấy cô ấy tức giận, anh ta sẽ cảm thấy trong lòng bế tắc, muốn xin lỗi cô ấy.
Cô ấy mà giận mà không đáng yêu tí nào, còn rất đáng sợ.
Anh ta cảm thấy lúc cô ấy cười lên trông rất xinh đẹp, lúc cô ấy hung hăng ương ngạnh đi trả thù cho mình trông rất ngầu, lúc cô ấy ngủ chật vật cuộn mình như em bé cũng rất đẹp.
Giờ phút này...
Không đẹp một tí nào cả.
Cô ấy tức giận, anh ta cũng không vui theo.
"Thả tay ra!"
Cô ấy lạnh lùng quát.
"Không thả!" Đột nhiên, anh ta nói nặng hơn, hiếm khi không có nói lắp, trái lại từng chữ hữu lực.
"Tôi biết... tôi biết tôi đã làm cô không vui, cô có thể đánh tôi một trận xả giận, nhưng cô đừng dùng... bạo lực lạnh lùng với tôi. Tôi không cố ý đâm vào... vết sẹo của cô."
"Anh tưởng tôi không dám sao?"
Bạch Thư Hân lạnh giọng nói, sau đó cô quay người hung hăng đâm một quyền vào khóe miệng anh ta.
Khóe miệng lập tức sưng đỏ.
Trong khoang miệng truyền tới mùi máu tanh.
Anh ta nuốt xuống, lau vết thương.
Anh ta không lùi một bước nào, bàn tay cũng không buông ra, và vẫn nắm chặt như cũ.
Bạch Thư Hân nóng nảy rồi, cô ấy cố gắng vùng ra, nhưng lại không hất ra được.
Lẽ nào cô ấy còn bị một cái gối hoa trói buộc ư?
"Anh mà còn không thả tay ra thì đừng trách tôi không khách khí, tôi sẽ tay thật đấy."
"Đảnh tôi... tôi sẽ vui sao? Nếu đánh tôi sẽ không làm cô giận nữa, thì cô cứ việc đánh. Tôi... tôi không cố ý, tôi coi cô là bạn, cho nên tôi hy vọng cổ... hy vọng cô có thể vui vẻ hạnh phúc." "Anh coi tôi là bạn, nhưng tôi lại chưa từng coi anh là bạn, tôi cảm thấy anh là một người phiền phức rắc rối, ở cùng một chỗ với anh là tôi chẳng có chuyện gì tốt cả. Chuyện của tôi cũng không cần anh quan tâm, anh không phải là gì của tôi, cũng đừng có mà không biết điều, tự cho mình là đúng. Tôi thích ai, không yêu ai là chuyện của tôi, anh
dựa vào đầu mà giáo huấn tôi?"
"Hơn nữa, anh hiểu tình cảm là gì không? Anh đã từng thích ai chưa, anh đã từng yêu chưa? Anh chẳng biết gì cả, anh khuyên tôi cái gì? Trong lòng tôi có ai không liên quan đến anh, tôi bên ai cũng không liên quan đến anh!"
Bạch Thư Hân nói với giọng điệu ác liệt, lời nói giống như viên đạn bay vào lồng ngực, nhanh chuẩn mà lại ngoan độc.
Cô ấy lửa giận công tâm, bởi vì anh ta bất ngờ mạo phạm vào vết sẹo đau nhất trong lòng cô
ây
Cô ấy giống như con nhím, chỉ có thể dựng thẳng gai sắc trên người lên, hy vọng có thể có được một tia hòa hoãn.
Cô ấy không thích người khác xen vào việc của mình, đặc biệt còn là quản chuyện tình cảm!
Ôn Thành nghe thấy những lời này, con người co rút, rõ ràng là anh ta không ngờ rằng trong mắt Bạch Thư Hân, mình lại người không biết đối nhân xử thế, tự mình làm mất mặt mình như thế.
Cũng đúng...
Anh ta là gì của cô ấy, dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống tình cảm của cô ấy.
Anh ta coi cô ấy là bạn, quan tâm thật lòng, nhưng cô ấy lại không coi mình là bạn...
Anh ta im lặng buông tay ra, ánh mắt ảm đạm.
Bạch Thư Hân nhận ra một tia bị thương trong mắt anh ta, trái tim cô ấy run lên, cô ấy há miệng thở dốc và muốn nói vài câu gì đó.
Nhưng...
Cuối cùng là muốn nói lại thôi.
Cô ấy cắn chặt răng, buộc chặt hàm dưới, sau đó quay đầu rời đi.
Cô ấy đang định đi lên tầng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cố Cố.
Cô bé ôm con gấu Teddy, đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhìn bọn họ.
Đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly.
Bạch Thư Hân đối diện với đôi mắt trong suốt đó, cả người cứng đờ, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có chút không thở nổi.