Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Yên đang định đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh không đứng đắn sến súa ở trong phòng khách, cô ấy nổi da gà.

 

Cũng đã lớn đầu rồi, sao da mặt anh ba cô ấy vẫn dày thế này, còn giả vờ non nớt nữa.

 

Đáng xấu hổ! Qúa con mẹ nó xấu hổ.

 

Trước tiên, Cố Yên đi tìm Lên Nghiêm, lúc đầu cô ấy tưởng là Bạch Thư Hân sẽ gây khó dễ gì đó, nhưng không ngờ bây giờ cũng chưa có động tĩnh gì.

 

Cô ấy cũng dần yên tâm.

 

Mắt thấy cũng không còn mấy ngày nữa là tới ngày cử hành hôn lễ, cô ấy không nên nghĩ nhiều, cô ấy phải làm một cô dâu xinh đẹp nhất mới đúng.

 

Cô ấy và Lệ Nghiêm đi đến cửa hàng áo cưới một chuyến, chọn cho anh ta một bộ comple màu đen.

 

Anh ta mặc quần áo khá là tùy tính, nhìn thấy anh ta mặc nhiều nhất chính là áo bờ lu trắng, bộ dạng sạch sẽ gọn gàng, khôi ngô tuấn tú.

 

Mặc đồ giải phẫu thì trông có vẻ càng thêm trầm ổn nội liễm, dáng vẻ anh ta cầm dao mổ, cô ấy nghĩ đến chết thì mình cũng sẽ không quên.

 

Cũng không biết anh ta mê hoặc mình ở chỗ nào, chắc là lúc cô ấy vừa ghi danh lên đại học Kinh Đô, đứng ở cổng trường với bạn, kết quả có một người đột ngột phát bệnh tim, người khác đều không dám tiến lên cứu chữa, chỉ có Lệ Nghiêm xông lên.

 

Sau đó cô ấy đi hỏi thăm mấy lượt, mới biết anh ta ở viện y học, vì thế cô ấy đã tùy hứng thay đổi chuyên ngành, bọn ngành y mà mình không thích.

 

Sau này, cô ấy cứ theo đuôi Lệ Nghiêm, cùng anh thi đỗ nghiên cứu sinh, học quân y, sau đó thì ở cùng một bộ đội.

 

Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, nháy mắt, đã trôi qua bao nhiêu năm thế này rồi.

 

Ngày xưa, cô ấy còn chưa đến hai mươi tuổi.

 

Nay, cô ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi.

 

Có bao nhiêu cô gái bằng lòng ngốc nghếch bám theo sau lưng người đàn ông, im lặng bỏ ra bao nhiêu năm như vậy.

 

Cố Yên biết mình ngốc, nhưng cô ấy không quan tâm, cô ấy biết mình sẽ qua được thời kỳ khổ cực.

 

Nhìn thấy anh ta mặc tây trang đi giày da, anh tuấn bức người đứng trước mặt, hốc mắt của cô ấy hơi ươn ướt.

 

Lệ Nghiêm thấy cô ấy như vậy, anh ta tiến lên khẽ ôm cô ấy vào lòng.

 

"Sao em lại khóc rồi? Lẽ nào anh mặc bộ đồ này không đẹp à?"

 

"Không, rất đẹp, quần áo là đích thân em chọn, người là em tự chọn, sao lại không đẹp được cơ chứ. Em vui, hiếm khi nhìn thấy anh mặc comle nghiêm túc như này."

 

"Nếu em thích, sau này anh sẽ mặc nhiều cho em xem. Nhưng mà về bộ đội rồi thì không thể tùy ý như vậy nữa."

 

"Không sao, anh mặc gì cũng đẹp hết."

 

"Lệ Nghiêm, em đã chuẩn bị xong hết cả rồi, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi là anh tới cưới em nữa thôi. Còn sáu ngày nữa, sáu ngày sau chính là đám cưới của chúng ta. Em không biết hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng em cũng không thể buông tay anh, anh hiểu không?"

 

"Sao lại xảy ra chuyện cơ chứ? Em trách anh không cho em cảm giác an toàn à?"

 

"Không có..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK