Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô... cô nói đúng." 

"Ừm, anh hiểu là tốt." 

"Nhưng... nếu như... nếu như tôi còn gặp lại lần nữa, tôi... tôi vẫn sẽ cứu." 

Anh ta nhìn cô ấy, nói từng chữ một, mặc dù có ngừng ngắt, nhưng mà không ai có thể coi nhẹ sức lực trong giọng điệu nói câu này. 

Bạch Thư Hân ngạc nhiên, trái tim chợt thắt lại. 

Nếu như còn xảy ra lần nữa, anh ta vẫn sẽ cứu người. 

Anh ta là tên ngốc à? 

"Ai cũng cứu?" 

"Không... không phải, người tôi quan tâm, ví dụ... ví dụ như bạn." 

"Thế thì bạn của anh thật hạnh phúc, giúp bạn không tiếc cả sống. Bạn của tôi thì thảm rồi, có khi tôi còn đâm bạn hai đao." 

"Thế... bây giờ chúng ta là bạn rồi đúng không?" 

"Anh không sợ bị đâm dao à?" 

"Không... không sợ..." 

"Vậy thì được thôi, bạn thì bạn. Haiz, sao anh thành thật thế, sau này chắc chắn sẽ bị thiệt." 

Ôn Thành nghe đến câu sau thì mỉm cười, không có trả lời. 

Thật ra anh ta vẫn chưa nói hết. 

Cũng không phải là với bất kỳ ai anh ta cũng thành thật như vậy, anh ta chỉ thành thật với người mà anh ta quan tâm. 

Anh ta bấm ngón tay tính, người được như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. 

Không biết vì sao, cô ấy lại kỳ diệu chiếm một vị trí trong lòng anh ta. 

Hiếm khi anh ta có bạn là nữ, cho nên anh ta muốn quý trọng thật tốt. 

Hai người đi ra khỏi tòa nhà, điện thoại của Bạch Thư Hân reo lên, khi nhìn thấy số điện thoại này, cô ấy còn sửng sốt một lát, một lúc sau mới phản ứng lại. 

Cô ấy ngại ngùng nhìn Ôn Thành một cái, tỏ ý mình phải nhận một cuộc điện thoại. 

Cô ấy quay lưng lại nghe máy. 

Đối diện truyền tới giọng nói trầm ổn dày dặn của Lý Toàn. 

"Chào cô Bạch, tôi là Lý Toàn." 

"Ừ, anh gọi tôi là Thư Hân là được." 

"Vậy được, tối nay cô có rảnh không? 4 giờ tối nay tôi xuống máy bay, buổi tối có thể cùng đi ăn cơm, xem phim." 

Bạch Thư Hân thì biết Lý Toàn thấy mình cũng được, thế cô ấy có muốn chấp nhận không? 

Nếu mà chấp nhận, bước tiếp theo hai người phải xác định quan hệ bạn trai bạn gái nhỉ? 

Cô ấy có hơi rối rắm. 

Lý Toàn đối diện cũng là người thông minh, thấy cô ấy do dự, anh ta nói: "Là tôi đã đường đột rồi sao? Vậy coi như tối nay..." 

"Không phải tôi đang nghĩ xem tối nay tôi có rảnh không, tôi vừa chuyển nhà, cho nên có một số việc lặt vặt, nhưng không quan trọng. Thế tối nay tôi cho anh địa chỉ, đợi anh tới đón tôi sao?" 

"Được, không gặp không về." 

Lý Toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúp điện thoại. 

Bạch Thư Hân nhìn điện thoại, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề. Con đường này là mình tự chọn, nhưng mà cô ấy lại không vui nổi một tẹo nào. 

Ôn Thành thấy cúp điện thoại rồi mà vẫn lâm vào suy tư, anh ta không khỏi hơi lo lắng. 

"Tối nay cô có việc à? Cần giúp đỡ không?" 

"Không có gì, ăn cơm với bạn thôi ý mà, chúng ta về thôi." 

"Ừ ừ... tôi, tôi đi lái xe..." 

Hai người nhanh chóng lên xe, Ôn Thành lại không có vội lái xe, mà là lấy rượu thuốc ra. 

"Tay... tay của cô..." 

Lúc này, Bạch Thư Hân mới chú ý thấy là mu bàn tay mình đã sưng đỏ lên rồi. 

Bản thân cô ấy tâm trạng thấp thỏm nên cũng chưa chú ý tới, không ngờ Ôn Thành quan sát rất ti mỉ. 

Cũng phải, anh ta vốn là người đàn ông như thế. 

"Tôi tự làm." 

Cô cầm rượu thuốc sang, nhưng mà cô ấy vẫn đang nghĩ chuyện về Lý Toàn, nên bất cẩn làm đổ rượu thuốc, giỏ lên quần áo. 

Lòng cô ấy run lên, vội vàng đặt rượu thuốc xuống, rồi lấy giấy ướt lau. 

"Để tôi làm cho." 

Anh ta dịu dàng nói, sau đó đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay của mình, xoa nóng, sau đó nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của cô ấy. 

Lực của anh ta vừa phải, xoa bóp rất thoải mái, dường như đau nhức trên mu bàn tay đã biến mất đi nhiều. 

Cảnh tượng này, khiến cho cô ấy có hơi hoảng hốt, giống như... nhoáng cái đã quay lại lúc nhỏ. 

Bọn họ bị bố mẹ bắt đi đến trường huấn luyện, trên người chỗ xanh chỗ tím.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK