Anh xoa đầu cô ấy: "Em không sai, ai đứng trước tình yêu cũng đều ích kỷ."
"Anh ba cũng vậy sao?"
"Ừ, anh cũng từng nghĩ đến việc dùng thủ đoạn hèn hạ, để cô ấy ở lại bên anh cả đời. Có thể là cô ấy khá dễ dụ, đối xử với mọi người chân thành, anh còn chưa hèn hạ, cô ấy đã về tìm anh rồi, vậy thì anh càng không thể buông tay được nữa."
"Đừng ai quên rằng, người nào muốn đưa cô ấy rời khỏi anh, anh sẽ khiến cho bọn họ xuống địa ngục"
"Em sợ em sẽ trở nên đáng sợ, sẽ làm ra những chuyện không thể vãn hồi, cho nên em sẽ tự giải quyết dứt khoát."
"Em quyết định từ bỏ thật sao? Tình cảm bao nhiêu năm như vậy, em không thấy tiếc à?"
"Tiếc chứ, sao lại không tiếc, nhưng mà... em mệt rồi, ép em đến không thở nổi. Ngày nào em cũng nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào anh ấy sẽ bị Bạch Thư Hân cướp đi, không biết lúc nào anh ấy bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình, không biết mình biến thành cái dạng gì... Em chịu đủ rồi."
"Em đưa ra bất cứ quyết định nào, anh đều ủng hộ em."
"Anh, em muốn đi bệnh viện, nhưng em phải thay quần áo, trang điểm lại, bây giờ trông em nhếch nhác quá."
"Ừ, anh đưa em về nhà."
Cố Gia Huy đứng lên: "Còn nhớ hồi nhỏ không?" "Hồi nhỏ anh đi đường rất ngốc, thường xuyên chân trái quấn chân phải, ngã đến nỗi mặt mũi bầm dập, la khóc om sòm. Anh cả không bao giờ quan tâm em, anh ấy giao em cho người giúp việc. Chỉ có anh và anh hai sẽ đi lại dỗ em, hai người ngồi xổm trước mặt em, cho em chọn. Anh hai mỏi lưng thì anh ba thay. Anh ba mệt rồi, thì anh
hai thay..."
"Anh ba, em nhớ chúng ta hồi nhỏ quá, mặc dù bầu không khí ở nhà họ Cố không tốt, nhưng ba chúng ta rất thân nhau. Em còn từng nghĩ là có muốn làm con dâu nuôi từ bé cho một người trong các anh không có."
"Không ngờ bây giờ.."
Cố Yên vừa nói vừa lau nước mắt.
Cố Gia Huy cũng lọt vào hồi ức, hồi nhỏ đúng là vô lo vô ưu, nhưng mà con người... rồi cũng phải lớn, phải gánh vác rất nhiều rất nhiều.
D
"Mặc kệ là hồi nhỏ hay là bây giờ, anh ba mãi mãi là anh ba của em, sẽ không thay đổi. Em lên đi, anh ba đưa em về nhà."
"Được."
Cố Yên lau nước mắt, lên lưng Cố Gia Huy, để anh công về.
Cô ấy nằm trên lưng Cố Gia Huy, yên lặng rơi nước mắt.
Hứa Minh Tâm vội vàng chạy tới bệnh viện, Bạch Thư Hân cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, đợi tỉnh lại là không sao nữa.
Người gây ra họa là một kẻ tái phạm nhiều lần, nhiều lần vượt đèn đỏ, chẳng qua lần này còn uống say lái xe vượt đèn đỏ, trùng hợp đâm vào Bạch Thư Hân.
Trong tay cô ấy vẫn cầm một đôi gốm sứ mà mình tự làm, đây là quà tân hôn tặng cho bọn họ.
Kết quả gốm sứ đã vỡ nát trên sàn, cô ấy ngã nhào ra, vết thương chi chít.
Hứa Minh Tâm chạy đến phòng bệnh, Lệ Nghiêm canh giữ ở bên giường, bà Bạch thì ở bên cạnh thở vắn than dài.
"Bác sĩ Lệ."
"Thư Hân, em nghe này, cô Hứa bạn thân của em tới thăm em rồi này."
"Thư Hân không sao chứ?"
"Đã qua cơn nguy hiểm, chỉ chờ sau khi tỉnh lại tiếp tục dưỡng thương nữa là được. Cô là từ... lễ đường tới à? Cố Yên... bây giờ thế nào rồi?"
"Lúc tôi đi ra, Cố Yên rất buồn, khóc rất thương tâm. Tân khách đã đi hết rồi, ông cụ cũng nổi trận lôi đình."
"Tôi sẽ đi chịu đòn nhận lỗi." Lệ Nghiêm nghe được những lời này, anh ta khẽ nhíu mày, trái tim khẽ đau.
Anh ta cũng không ngờ sự việc sẽ thành ra thế này, nhưng mà bảo anh ta bỏ mặc Bạch Thư Hân không lo, anh ta không làm được.
Lúc bố mẹ qua đời, anh ta đã âm thầm thề, nhất định phải bảo vệ tốt cho em gái, không thể để em ấy chịu một tí tổn thương nào, anh ta không thể vì phạm lời thề.