"Xin lỗi, tớ nghe nói các cậu đi chơi, mà tớ lại không biết, tôi hơi giận thôi. Không làm cậu sợ
chứ?"
"Chỉ là tức giận à, tớ còn tưởng làm sao cơ, vừa nãy cậu hung dữ, làm tớ sợ chết khiếp rồi đó! Thế bây giờ cậu ổn rồi chứ?"
"Tớ ổn rồi."
Bạch Thư Hân lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Bây giờ cô ấy còn có thể thế nào đây?
Bữa cơm này, Bạch Thư Hân ăn không tập trung.
Hứa Minh Tâm thấy tinh thần cô ấy không tốt, thế là định gọi xe đưa cô ấy về nhà, nhưng lại bị cô ấy từ chối.
Cô ấy muốn được yên tĩnh và suy nghĩ xem sau này mình nên làm gì.
Cô ấy phải dứt bỏ đoạn tình cảm này!
Tuy cô ấy có không cam lòng, nhưng cô ấy phải thừa nhận rằng, cô ấy tiếp tục như thế thì sẽ chỉ hại chết Lệ Nghiêm.
Gió lạnh thổi lên mặt cô ấy, lệ trong hốc mắt lăn xuống, lập tức lạnh ngắt.
Cô ấy lấy điện thoại ra, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi vào dãy số lạ đó.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói hoài nghi của Cố Yên.
"Là cô à?"
"Ừ, là tôi, có thể gặp mặt nói chuyện không?"
"Hình như tôi và cô chẳng có gì để nói với nhau cả, cho dù sau này tôi lấy Lệ Nghiêm, tôi nghĩ chúng ta cũng chẳng có gì để nói. Cô không thích tôi, tôi cũng căm thù cô đến tận xương tủy"
"Tôi muốn đi, cô không sắp xếp cho tôi một chút sao?"
Cố Yên nghe thấy lời này thì rất kinh ngạc, cô ấy không dám tin rằng lời này được nói ra từ trong miệng Bạch Thư Hân.
Ngay sau đó, Cố Yên đã lái xe đi đến nhà Bạch Thư Hân, nhìn thấy chiếc số pha đó, nắm tay của cô ấy bất giác siết chặt lại.
Bạch Thư Hân tắm xong đi ra, cô ấy lạnh lùng nói: "Ngày mai, tôi sẽ cho người của công ty chuyển nhà tới, thay cho cô một chiếc số pha mới."
Bạch Thư Hân nghe vậy, trái tim khẽ run lên, vô thức liếc mắt nhìn chiếc sô pha.
Đêm hôm đó...
"Mang đi đi, dù sao tôi cũng không định ở căn phòng này nữa. Tôi đã xin trường học bảo lưu rồi, tôi có thời gian một năm. Cô tới sắp xếp giúp tôi xem đi chỗ nào, tốt nhất để tôi không thể quay về trong vòng một năm này."
"Cô đã quyết định thật rồi sao? Hay là cô lại lừa tôi, ngày hôm sau lại muốn đổi ý?" Bây giờ, Cố Yên hoàn toàn không tin cô ấy.
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, quả thật tôi tràn ngập nguy hiểm đối với Lệ Nghiêm. Tôi không muốn sự việc hỏng bét, người khác chê cười anh ấy. Anh ấy là người trong mắt không dùng được hạt cát, tôi muốn muốn làm hạt cát đó!"
"Được, câu này là cô nói đấy nhá. Tối nay tôi sẽ sắp xếp cho cô. Cô có thể đi du lịch khắp nơi, tôi sẽ đảm nhận chi phí. Cô cũng không cần đi tìm Lệ Nghiêm chào tạm biệt đâu, muốn nói gì thì cứ nhắn vào tin nhắn là được. Sau này, tốt nhất là cô cũng đừng gọi điện thoại cho anh ấy nữa, nếu cô đã muốn cắt đứt, phiền cô cắt đứt triệt để một chút."
Thái độ của Cố Yên có chút bất thiện.
Bạch Thư Hân gật đầu, móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay.
Một lúc sau, cô ấy mới bật ra bốn chữ vô cùng nặng nề.
"Tôi đã biết rồi."
Cố Yên đưa Bạch Thư Hân đi với tốc độ nhanh nhất.
Thấy cô ấy đã lên máy bay, trái tim của Cố Yên mới tạm yên ổn.
Lên máy bay, tiếp viên hàng không nhắc nhở là phải tắt điện thoại.
Bạch Thư Hân vẫn đang soạn tin, xóa xóa soạn soạn, không biết nên nói cái gì.
[Anh, từ trước đến nay toàn là anh bảo vệ em, lần này em muốn thử sống một mình. Em
muốn ra ngoài du lịch một năm, trở về em mong nhìn thấy anh đã kết hôn. Đừng lo, em sẽ viết thư định kỳ cho anh.]