Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm hoàn toàn không biết, cô cứ thế vừa bắt chuyện với Ngôn Hải vừa đi vào, rồi đích thân đi pha trà cho anh ta.

"Anh Cố, lâu rồi không gặp."

Ngôn Hải lịch sự nói.

Bây giờ bối phận của bọn họ rất loạn, nếu Cố Gia Huy muốn ở bên Hứa Minh Tâm, mà cô lại là em gái của mình, thế thì bây giờ anh ta ngang hàng với anh rồi, mặc dù có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng cái xưng hô này cũng làm cho Cố Gia Huy hiểu, anh ta đã chấp nhận chuyện của anh và Hứa Minh Tâm rồi.

Mặc dù Cố Gia Huy liếc mắt cái là nhận ra anh ta chưa hề buông bỏ hoàn toàn, nhưng cũng không có khí thế bức người, thích là một loại quyền lợi, mỗi người đều có thể có được, anh không có quyền cướp đoạt.

"Ừm, đúng là lâu rồi không gặp, mọi việc thuận lợi chứ?"

"Tôi vốn định tiếp tục thi nghiên cứu sinh ở nước ngoài, nhưng việc làm ăn trong nhà cần thu xếp, tôi bị bố mẹ tôi gọi về, bắt đầu giải quyết công việc trong gia tộc, vẫn mong anh Cố dìu dắt thêm."

"Anh có bố anh là được rồi, cảm ơn anh đã chiếu cố Minh Tâm nhà tôi, chắc chắn là cô ấy rất bướng bỉnh đúng không?"

"Còn lâu tôi mới bướng, ở cùng với anh trai Ngôn Hải, tôi ngoan lắm."

Anh trai Ngôn Hải...

Bốn chữ này gọi thật thân thiết, đâm vào tai, biết rõ quan hệ hiện tại của bọn họ chính là anh em.

Nhưng... tại sao anh nghe mà vẫn cảm thấy khó chịu thế nhỉ?

Anh nhíu mày, nhìn thấy nụ cười cưng chiều mà Ngôn Hải dành cho Hứa Minh Tâm, trong lòng chẳng biết là tư vị gì.

"Giờ không còn sớm nữa, em đã ở ngoài chơi đùa cả ngày rồi, về phòng tắm rửa đi, tôi uống trà với Ngôn Hải cho."

"Nhưng mà..."

Đây là khách của cô mà, sao cô có thể bỏ đi trước cơ chứ?

Cô còn định nói thêm gì đó, nhưng Ngôn Hải đã lên tiếng, bảo cô mau đi tắm, hôm nay đổ mồ hôi rồi.

Cô thấy Ngôn Hải đã nói như thế rồi, thì đành phải ngoan ngoãn gật đầu, rồi quay người đi lên tầng.

Trước khi đi cô vẫn còn hơi lo lắng, sợ Cố Gia Huy làm khó anh ta, ai biết liệu anh có nhỏ nhen không. "Hôm nay... em ấy rất không vui, em ấy không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được là trong lòng em ấy đang giấu chuyện gì đó. Tôi nghĩ, chắc là có liên quan đến anh, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi hy vọng anh có thể chăm sóc tốt cho em ấy, dù sao thì người muốn đối xử tốt với em ấy không chỉ có

một mình anh."

Ngôn Hải nghiêm túc nói, cho dù người ngồi phía trước là nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, anh ta cũng thẳng lưng, nói rõ từng chữ, từng chữ âm vang hữu lực, tựa hồ đang uy hiếp.

Cố Gia Huy nghe vậy thì khẽ híp mắt, nhíu mày bất thiện nhìn anh ta.

Cánh môi mỏng lạnh mím lại, mang theo khí chất không giận mà uy, giống như là người sống chớ lại gần, có một loại uy áp tuyệt đối, khiến cho người ta hít thở không thông.

Ngôn Hải lập tức cảm thấy mình còn quá trẻ, cách biệt giữa hai người không phải là thứ mà số tuổi có thể bù lại, sự từng trải, thành tựu của anh khiến cho anh có thể ngạo thị quần hùng, đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Anh ta bị Cố Gia Huy nhìn thì như bị báo săn nhìn chằm chằm, cả người không thoải mái, cảm nhận được cỗ áp bách mạnh mẽ.

Anh ta thầm ảo não, một ánh mắt thôi là đã khiến cho mình khó chịu như thế này, thế sau này làm sao đứng trước mặt anh, bảo vệ Hứa Minh Tâm, cho cô một chỗ dựa nhà mẹ mạnh mẽ đây?" "Cố Gia Huy, đúng là anh xuất sắc hơn tôi, so với anh thì tôi quá bé nhỏ. Nhưng trái tim thích Minh Tâm của tôi thì không hề kém anh một tí nào, nếu anh không trân trọng em ấy, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ giành lại em ấy từ người anh! Anh đừng nghĩ em ấy nhỏ yếu, cũng đừng nghĩ em ấy tùy tiện cẩu thả, không biết

bi thương. Thật ra... có lúc tâm tư em ấy tinh tế đến nỗi làm cho người ta đau lòng, em ấy đối xử chân thành với mỗi người, em ấy cũng hy vọng anh có thể chân thành."

"Anh đang dạy dỗ tôi sao?"

Anh thản nhiên cất lời, lời nói không nhanh không chậm thong thả buông xuống, từng chữ giống như sấm rền gõ vào lòng anh ta.

Trong thoáng chốc, Ngôn Hải hiểu, những lời này của mình khiến cho Cố Gia Huy bực.

Tại sao anh ta lại bực?

Ngôn Hải mỉm cười: "Sao nào? Nhân vật nhỏ bé như tôi cũng làm anh cảm thấy áp lực à? Xem ra anh cũng không hoàn toàn tự tin, vậy chứng tỏ tình cảm của hai người cũng không kín kẽ không khe hở, mong anh đừng cho tôi cơ hội, đối xử tốt với em ấy."

Ngôn Hải chân thành nói, cũng không phải là anh ta không muốn tranh thủ cho bản thân, mà là anh biết rõ rằng dưa hái xanh không ngọt.

Anh ta không muốn làm cho Hứa Minh Tâm không vui, không muốn cố ép cô làm bất kỳ việc gì, anh ta chỉ muốn làm tốt thân phận của anh trai, cưng chiều cô thành công chúc vui vẻ nhất.

Chỉ có vậy mà thôi...

Vả lại, lòng người đều tham lam, một khi nổi lên chấp niệm, thì sẽ càng ngày càng lún sâu vào.

Anh ta không dám yêu cầu xa vời cái khác, sợ mình vạn kiếp bất phục, biến thành kẻ không từ thủ đoạn.

Anh ta muốn có được Hứa Minh Tâm, nhưng anh ta không muốn làm cô tổn thương, anh ta sợ sau này mình sẽ không chịu được.

Chỉ cần Cố Gia Huy giữ chặt lấy cô, không buông tay cô, vậy thì anh ta cũng có thể yên tâm về bản thân mình.

Anh ta không oán không hối, chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ hạnh phúc, tình yêu của anh ta chỉ đơn giản vậy thôi.

Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, mắt lạnh híp lại.

"Anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội!"

Lời này cất lên, gõ ở trong lòng anh ta.

Ngôn Hải nghe thấy lời này, không biết trái tim mình là cảm giác gì, là vui mừng hay là buồn bã, có lẽ là đều có cả, ngũ vị tạp trần.

Cốc trà này cũng không tiếp được nữa, anh ta đứng dậy chào rồi rời đi.

Đi ra khỏi cửa, anh ta ngồi vào xe, nhìn căn biệt thự sáng đèn, ánh mắt sâu xa, tiếp đó quay người rời đi.

...

Trong phòng, Hứa Minh Tâm đang tắm, tâm trạng coi như vui vẻ, cô ngân nga một bài hát.

Cô không muốn nghĩ sự việc phức tạp như thế, cũng không muốn biến mình thành oán phụ khuê phòng.

Cô điều chỉnh trạng thái, lần này... cô chọn đứng ngoài cuộc, để cho Cố Gia Huy quyết định trái tim của mình.

Bạn gái cũ, vị hôn thê hiện tại, anh chọn ai?

Cô tắm xong, thay quần áo ngủ, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.

Cô chưa ý thức được là trong phòng có người, cô đang tìm máy sấy tóc.

Đúng lúc này, một đôi cánh tay hữu lực vòng trên người cô, ôm chặt cô vào lòng.

Đầu anh vùi vào hõm vai cô, lại còn cắn một cái, làm cho người cô run lên, mềm nhũn.

Cô giống như không xương, lập tức bị anh nắm tử huyệt.

"Anh... anh làm gì vậy?"

Hai má cô đỏ bừng, nói chuyện còn mang theo tiếng thở, còn có tiếng rên rỉ như có như không.

Ngay sau đó, cô bị người đàn ông đè lên giường.

"Tóc tôi vẫn còn ướt..."

Cô còn chưa kịp nói hết câu, môi của người đàn ông đã tới.

Miệng bị chặn, công thành chiếm đất, không cho cô bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

Tâm loạn như ma, không có suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, mất đi năng lực suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, cánh môi buông ra, hơi thở vẫn còn lửa nóng.

Anh vùi đầu ở hõm vai cô, tham lam hít thở mùi hương trên người cô, trên người có mùi thơm ngát vừa tắm xong, khiến cho con sư tử táo bạo là anh lập tức dịu dàng lại.

"Hôm nay, em vui không?"

Giọng anh khàn khàn trầm thấp, rầu rĩ truyền tới, mang theo chút chút hờn giận.

"Ừm, rất vui."

Cô nói thật, cực kỳ ngay thẳng, thật ra trong lòng cô hiểu rõ, lời này nói ra tư vị trong lòng bọn họ đều không dễ chịu.

"Hôm nay anh ở bệnh viện có vui không?"

"Em biết tôi ở bệnh viện bao lâu không?" Anh hỏi.

"Bao lâu?"

Cô cũng hơi tò mò.

Cố Gia Huy mím môi, hô hấp nóng rực thổi lên làn da của cô, khiến cô không nhịn được rụt đầu lại.

Anh chống người dậy, nhìn về phía cô, ánh mắt nghiêm túc như thế.

Đôi mắt sâu thẳm tịch mịch kia đen nhánh, bên trong giống có một hắc động vô tận, phảng phất như có thể hút mình vào vậy. Cô ấp úng một chút, vốn định nói chút gì đó, nhưng... lại không thể cất lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK