Cố Yên nhìn tận khách lục tục đi về, trước khi bọn họ đi, ít nhiều sẽ nhìn mình vài lần.
Ánh mắt đó như đang đùa cợt, cô ấy mới đáng thương.
Hôn lễ a...
Chuyện lớn như vậy, chú rể chạy rồi.
Anh ta quan tâm em gái thì có thể hiểu được, lẽ nào không thể đợi trao nhẫn xong rồi đi sao?
Vội vã một thời ba khắc thật sao?
Anh ta đi thì có tác dụng gì? Phẫu thuật không thể tạm thời đổi bác sĩ mổ chính, anh ta đi thì cũng chỉ đợi.
Anh ta thà đợi không, cũng không chịu đợi đeo nhẫn cho cô ấy xong rồi đi.
Đây là một sự việc châm chọc cỡ nào!
Giáo đường là cô ấy tìm, váy cưới nhẫn cưới là cô ấy tự chọn, tân khách ngồi đầy chỗ, mỗi một cái thiệp mời, quà làm tay, đều là mình tự chọn thiết kế.
Cô ấy bằng lòng bỏ ra hết thảy, không cảm thấy ấm ức, bỏ xuống hết mọi niềm kiêu hãnh của mình.
Chỉ cần một chuyện...
Chú rể của cô ấy tới đúng hẹn.
Đúng là, anh ta đã tới, nhưng lại... rời tiệc sớm rồi.
Cô ấy đã đoán trúng cái mở đầu này, nhưng lại không đoán trúng cái kết cục này.
Bạch Thắng cũng đã bị ông ấy đuổi đi rồi, ông ấy muốn đưa cô ấy về, nhưng Cố Yên lại cố chấp muốn chờ ở đây, đợi Lệ Nghiêm quay về.
Ông ấy thấy cô ấy vẫn bình thằng nhóc vô liêm sỉ kia, dưới cơn nóng giận, ông ấy đã cho Cổ Yên một cái tát.
Khi cái tát rơi xuống, tất cả mọi người đều sợ ngây người, kể cả chính ông ấy.
Ông ấy run run nhìn bàn tay mình, nhìn Cố Yên chật vật trên đất, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ấy nhanh chóng sưng đỏ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Ông ấy muốn đi đỡ cô ấy dậy, nhưng lại kìm lại được.
Ông ấy đưa hai tay ra sau lưng, nắm chặt.
"Được, con muốn ở đây chờ, muốn vứt hết mặt mũi đi, bố không ngăn con. Bố đi, thể diện của nhà họ Cố bố đã bị thằng khốn đó làm mất hết sạch rồi!"
Cố Gia Bảo xoay người bỏ đi, Cố Gia Huy bảo chú An mau đuổi theo ông ấy.
Vừa nãy hôn lễ vẫn đầy tân khách ngồi ở cả sảnh đường, giờ chỉ còn lại ba người bọn họ.
Hứa Minh Tâm từng trông thấy Cố Yên lúc cô ấy chật vật nhếch nhác, nhưng chưa từng thấy cô ấy đau khổ tuyệt vọng như thế này.
Nếu, đám cưới này là đám cưới của cô, Cố Gia Huy bỏ rơi mình giữa đường, đi cứu em gái
anh.
Cô biết là hợp tình hợp lý, nhưng cũng quá tuyệt tình tuyệt ý.
Lần này, quả thật bác sĩ Lệ đã làm hơi quá đáng rồi, anh ta đã lo cho Thư Hân, thì cũng phải lo cho Yên Yên chứ.
"Yên Yên... tôi đi tìm bác sĩ Lệ tới cho cô được không? Cô đừng khóc nữa, cô khóc tôi đau lòng lắm!"
"Anh đi tìm cậu ấy về, anh là đàn ông, anh nói chuyện với cậu ấy dễ hơn."
Cố Gia Huy yên lặng xiết chặt nắm tay.
Đâu cần dùng miệng, dùng nắm đấm nói chuyện luôn!
"Tôi đi cho, tôi sợ anh và bác sĩ Lệ đánh nhau, tôi cũng muốn đi thăm Thư Hân. Anh ở đây chăm sóc Yên Yên, có gì tôi gọi điện cho anh."
"Đi đường chú ý an toàn."
Cuối cùng Cố Gia Huy vẫn mệt mỏi thả lỏng nắm tay ra.
Anh cũng không bắt bẻ, anh ngồi xuống ngay cạnh Cố Yên.
Anh ngửa đầu thở dài một tiếng, sau đó bàn tay to đưa ra kéo Cố Yên vào trong lòng mình, cho cô ấy dựa vào vai mình.
"Em gái ngốc, trước mặt anh trai còn phải giấu à? Muốn khóc thì khóc đi, ai dám cười em, anh cắt lưỡi người đó luôn, răng hàm cho gãy hết. Anh nghĩ bệnh viện rất thiếu tiêu bản!"
Cổ Gia Huy tàn ác nói.
Trong lòng anh cũng đang nén giận, thấy Cố Yên khó chịu, anh là người làm anh cũng chẳng dễ chịu gì.
Cổ Yên vốn đang nhỏ giọng nức nở, nhưng nghe thấy Cố Gia Huy nói như vậy, cô ấy cũng không kìm chế được nữa, cô ấy khóc to lên.
"Anh... Lệ Nghiêm... sao Lệ Nghiêm có thể đối xử với em như vậy? Anh..."
"Anh, trong lòng em khổ quá... làm sao đây, em phải làm sao đây, rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể đấu lại được Bạch Thư Hân. Em cứ tưởng là mình sẽ không thua, nhưng bây giờ, em đã thua đến nát bét..."
Cố Gia Huy nghe tiếng nức nở của cô ấy, trái tim cũng bị nhéo lại.