Lệ Nghiêm cứng đờ người, bàn tay to không kìm được nắm chặt.
Đối với chuyện nam nữ, anh ta cũng không ham thích, có thể nói là khá lãnh đạm.
Nhưng vừa rồi, hình như trái tim đã đình trệ một cái chớp mắt.
"Đi thôi, đến tập đoàn."
Cô ấy mỉm cười đi ra cửa trước.
Lệ Nghiêm chỉ cười cười, bắt kịp bước chân.
Bạch Thư Hân bỏ đồ xuống, cô ấy được biết là Hứa Minh Tâm đã chuyển nguy thành an, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy không liên lạc được cho Hứa Minh Tâm, nên đã đến biệt thự tìm, hỏi chú An thì mới biết Hứa Minh Tâm nhập viện rồi.
"Cố Gia Huy, anh chưa thể bảo vệ tốt cậu ấy."
Bạch Thư Hân đứng bên cạnh anh, cô ấy cũng mặc kệ thân phận cao quý của anh, nói thẳng ra.
"Tôi biết."
"Thực ra, ngay từ đầu tôi đã rất không tán thành hai người, hai người vốn không phù hợp. Cậu ấy ở trường còn cần tôi bảo vệ, anh lại để cậu ấy rơi vào chảo nhuộm, gặp phải những người đáng sợ đó, mà anh thì lại không thể bảo vệ tốt cho cậu ấy." "Tôi thật sự rất hy vọng cậu ấy có thể ở bên Ngôn Hải, tôi nghĩ Ngôn Hải chắc chắn sẽ không để cậu ấy chịu nửa điểm ủy khuất. Cố Gia Huy, đúng là anh ưu tú hơn Ngôn Hải, nhưng anh phức tạp hơn anh ấy. Nhà họ Cố cũng thế, hào môn lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt. Cho dù Minh Tâm thông minh gấp trăm lần, cũng khó tránh khỏi có lúc trúng chiêu."
"Ở bên anh, cậu ấy như một cái bia ngắm sống, tất cả mọi người đều theo dõi cậu ấy. Người phụ nữ mến mộ anh, người muốn hại anh, những người anh chị em cùng cha khác mẹ sắc sảo... Cổ Gia Huy, lần này Minh Tâm đã suýt chết rồi đấy, lần sau... anh còn muốn khiến cho cậu ấy như thế nào nữa hả?"
Bạch Thư Hân siết chặt nắm đấm, nổi giận nói.
"Cô đang khuyên tôi buông tay sao? Hay là muốn thuyết phục chị em tốt của cô, rời xa tôi?"
"Tôi sẽ không tự quyết giúp cậu ấy, cậu ấy cũng rất quật cường, chuyện mà cậu ấy đã nhận định thì cậu ấy phải đi đến cùng, đụng phải tường cũng không chịu quay đầu. Tôi nói thì có tác dụng gì, tôi chỉ thương cậu ấy. Tôi chỉ mong, anh đối xử với cậu ấy cho tốt, đừng để cậu ấy chịu uất ức nữa. Cậu ấy không phải mèo, không có chín cái mạng, sẽ không nhiều lần đều gặp dữ hóa lành"
"Cảm ơn lời khuyên của cô, tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Tôi cũng cảm ơn cô đã luôn ở bên cạnh Minh Tâm. Cô ở lại với cô ấy một lúc nữa đi, tôi nghĩ... cô ấy cũng cần cô."
Từ lúc nói chuyện đến giờ, Cố Gia Huy thủy chung chưa hề nhìn Bạch Thư Hân lấy một cái. Trong mắt anh chỉ có một mình Hứa Minh Tâm, không dùng được bất kỳ thứ gì khác nữa.
Hứa Minh Tâm quật cười, Cố Gia Huy cũng quật cường.
Đã nhận định một người, thì đều không muốn buông tay, chỉ biết càng lún càng sâu.
Bạch Thư Hân biết là mình không khuyên can được, nhưng nhìn thấy Hứa Minh Tâm thế này, cô ấy cũng chỉ có thể lặng lẽ đau lòng. "Thực ra... cậu ấy ngốc cũng rất tốt. Vết sẹo lành rồi liền quên đau luôn, chuyện đã trôi qua thì trôi qua luôn, cũng không có nhở nhiều như vậy nữa.
Hôm nay mạng sống gặp nguy hiểm, ngày hôm sau sinh khí dồi dào, chẳng mấy chốc đã có thể quên béng luôn chuyện của ngày hôm qua rồi. Vô tâm vô phế có phúc của vô tâm vô phế, thất khiếu linh lung có
cái tốt của thất khiếu linh lung" "Tôi luôn cảm thấy cậu ấy ngốc, trước đây cậu ấy phạm sai lầm tôi đều chịu trách nhiệm. Bây giờ tôi giao cậu ấy cho anh, sau này cậu ấy phạm lỗi, anh phải gánh vác. Cậu ấy sợ đau sợ tối sợ ma sợ đói, sợ một mình cô độc. Thỉnh thoảng cậu ấy thích khóc nhè, có lúc cũng tỏ ra cáu kỉnh, nhưng rất dễ dỗ, anh cho viên kẹo là cậu cười luôn.