Cô đi tới nhà cũ, không có dũng khí đi vào, mà dè dặt giao chiếc vòng tay cho người giúp việc, rồi bảo cô ta mang vào.
"Cô Hứa, cô đây là.."
"Cô nói với ông cụ, nói là Minh Tâm bất tài, e là không thể làm con dâu của ông ấy. Nếu ông ấy hỏi nguyên nhân thì bảo ông ấy đi hỏi Cố Gia Huy, phiền cô rồi!"
Tốt xấu gì Cố Gia Huy cũng là một người đàn ông, anh có gan dám kim ốc tàng kiều, chẳng nhẽ không có gan thừa nhận sao?
Nếu không thì cô thật sự phải khinh thường anh, là cô mắt mù, nhìn sai người rồi.
Cô tưởng mình đã tìm được ý trung nhân, kết quả lại là một tên đàn ông đểu!
"Cậu ba Cổ khốn nạn! Tôi nguyền rủa anh không thành công!"
Cô tức giận nói, nhìn cổ tay trống không, tuy trong lòng không nỡ, nhưng cô lại không hối hận.
Đối với tên đàn ông đều, nguyên tắc của cô là, một lần bất trung trăm lần không cần!
Vòng tay nhanh chóng được giao đến tay Cố Gia Bảo, ông ấy đang đánh cờ với bạn tốt.
Ngôn Dương cười hì hì nói: "Chậc chậc chậc, đây chẳng phải là vòng tay gia truyền nhà ông sao? Sao mà lại để người ta trả lại vậy?"
"Ông im miệng cho tôi, cút cút cút, ván này không chơi nữa."
Nói xong, ông cụ đẩy tay, bàn cờ trắng đen lẫn lộn.
Ngôn Dương trợn tròn mắt.
"Móa, cái lão này, ông sắp thua rồi, thế mà ông lại hủy ván này hả?"
"Tôi thua ư, con mắt nào của ông nhìn thấy tôi thua?" Cố Gia Bảo bắt đầu chơi xấu.
Ngôn Dương tức đến nỗi thịt béo toàn thân rung lên, rất muốn giơ một cái tay ra ấn cái mặt kia lên bàn cờ.
Cái lão này giành con dâu với ông ta thì cũng thôi đi, lại còn ăn quy hủy ván cờ này!
Nhưng, vì con dâu của ông ta, nhìn một chút trước đã.
"Cô bé nhà họ Hứa kia trả vòng tay lại cho ông, thế chứng tỏ cô bé nhà họ Hứa và Cậu ba Cố nhà ông xem như là đã hết quan hệ rồi đúng không?" "Ông muốn làm gì?" Cố Gia Bảo nhíu mày, cảnh giác nhìn Ngôn Dương ở trước mặt.
"Con trai tôi thích con bé, nhà tôi chỉ có một đứa độc định, ông nhìn ông đi, nhà ông có bốn đứa, tuy đã mất một thì cũng vẫn còn ba! Ông còn có cả cháu rồi, lão bất tử ông có sống đến khi có chắt trai cũng không vấn đề gì. Ông nhìn tôi đi, đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của con dâu tôi, tôi mới hơn bốn mươi tuổi, sầu đến bạc cả đầu. Hay là, ông nhường cô gái này cho tôi đi."
"Tôi đã đi đến trường coi trộm rồi, cô bé đấy xinh xắn, tính tình cũng tốt, cái
mông vểnh vểnh, vừa nhìn có biết có thể sinh đứa cháu trai mập mạp cho nhà tôi!"
"Cái ông già thối không biết xấu hổ này, ngay cả con dâu tôi mà ông cũng dám dòm ngó, ông còn nhìn chằm chằm vào mông của con dâu tôi hả? Thằng nhóc này muốn chết phải không?" Cố Gia Bảo trợn mắt, vỗ lên mặt bàn. Ngôn Dương chỉ vào mũi của Cố Gia Bảo, phẫn nộ nói: "Ông, cái ông già thối này, tâm trạng tốt thì gọi tôi là anh em, tâm trạng không tốt thì ông liền biến thành trưởng bối rồi gọi tôi là thằng nhóc! Tôi nói cho ông biết, lão bất tử, con trai tôi cao to, đẹp trai, vả lại không có nội đấu gia tộc. Ông nhìn cái điểm này nhà ông đi,
nói ra còn làm người ta chê cười! Cậu ba nhà ông có gì, có của cải hay khuôn mặt đẹp? Tôi khuyên ông hãy từ bỏ cô bé nhà họ Hứa đi, đừng gây hại cho người ta nữa!"
"Thằng nhóc này, cút! Nếu không tôi đánh gãy cái chân chó của anh!"
Cố Gia Bảo thấy ông ta chú ý lên con dâu mình, thậm chí còn phỉ nhổ cậu ba nhà ông ấy.
Ông ấy trực tiếp cầm cái gậy ba toong lên, không khách khi đánh nên chỗ thịt béo của Ngôn Dương.
"Móa, cái ông già thối này!"
Ngôn Dương nhảy tưng tưng, cuối cùng bị đuổi ra cửa nhà họ Cố.