Cô rút tay ra, cô nói: "Bố nuôi mẹ nuôi, nếu ông ta khăng khăng không chịu, vậy thì công khai đi." "Cũng được, cho dù không xóa bỏ được quan hệ, nhà họ Hứa cũng rất khó sống dưới khe của J.C và nhà họ Ngôn. Thật đáng tiếc, ban đầu ông muốn dựa vào Cố Trác Đông, nhưng bây giờ bản thân Cố Trác Đông còn đang loạn thành một nồi cháo, tự thân khó giữ. Nếu cậu ta vì chuyện của Hứa An Kỳ rồi giận chó đánh mèo lên nhà họ Hứa, thì cũng không trách được. Nói
không chừng còn thờ ơ, hoàn toàn mặc kệ sống chết của nhà họ Hứa đấy."
Ngôn Dương cười lạnh nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Hứa Văn Mạnh lập tức thay đổi, hết sức khó coi.
Hứa Văn Mạnh thấy sự việc đã đi đến nước không thể vãn hồi, có ngụy trang tiếp đi chăng nữa thì cũng không thể làm cho Hứa Minh Tâm mềm lòng.
Xem dáng vẻ của nghịch nữ này, là đã quyết tâm rồi, uổng công ông ta còn cho cô sống đến lớn như này, thật không ngờ lại bạc tình bạc nghĩa.
Hứa Văn Mạnh thầm hối hận, đáng lẽ ra trước kia nên vứt bỏ Hứa Minh Tâm.
"Được, muốn tôi xóa bỏ quan hệ cũng được, vậy nhà họ Ngôn cũng phải bảo đảm, sau này không được làm khó nhà họ Hứa. Trước mắt nhà họ Hứa có một dự án, cần phải lấy được tiền lưu thông, ông Ngôn phải giúp tôi."
Ngôn Dương nghe vậy thì bật cười, ông ta tiến lên vỗ mặt Hứa Văn Mạnh: "Tôi đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng thật sự chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như ông, chuyện đã đến nước này, ông vẫn muốn lợi dụng Hứa Minh Tâm à?"
"Mấy người cũng không muốn nhìn thấy Hứa Minh Tâm và nhà họ Hứa trở
mặt, rồi xấu mặt trong mắt người khác chứ? Dù sao bây giờ tôi cá chết lưới rách, tôi đã nuôi con nghiệt nữ này bao nhiêu năm, đòi chút hồi báo chẳng nhẽ không nên sao?"
Hứa Văn Mạnh lộ bản tính ngay.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô rất muốn cười.
Đây chính là bố của cô, ông ta còn là người sao?
"Được, con gái tôi đáng giá như vậy, coi như tôi bố thí cho ông vậy. Việc tiếp theo không cần tôi dạy ông phải làm như nào nữa chứ? Ông công khai nhanh lên, sức kiên nhẫn của tôi có hạn."
Sau đó ông ta quay người, nhìn Thẩm Tuệ rồi mỉm cười nói: "Bà xã, em có hài lòng với kết quả này không?"
"Tạm được, Minh Tâm, chúng ta về thôi, còn lại giao cho bố nuôi con xử lý. Dạo này khẩu vị của mẹ không tốt, con làm chút điểm tâm cho mẹ ăn đi."
"Vâng vâng."
Hứa Minh Tâm đỡ bà ấy dậy, sau đó quay người rời đi.
Ra khỏi cửa một lúc lâu, cô cũng chưa quay đầu lại nhìn.
Cô đã tận tình tận nghĩa với cái nhà này, sau này cô sẽ không mềm lòng nữa.
Một tiếng sau, Hứa Văn Mạnh công khai thanh minh, quan hệ bố con qua lại với Hứa Minh Tâm.
Không có nói rõ, nhưng tin tức nhỏ lại rất nhiều.
Tin tốt tin xấu mỗi thứ một nửa, có người đứng về phía Hứa Minh Tâm, nói Hứa Văn Mạnh là một con quỷ hút máu, con gái vừa mới tròn mười tám tuổi đã tặng cho ông già hơn bốn mươi tuổi.
Lại có người nói Hứa Minh Tâm bị ngược đãi từ nhỏ, cuối cùng không chịu nổi nữa. Nhà họ Ngôn ra mặt, cứu người ra khỏi khổ cực.
Đương nhiên, cũng có người mắng cô, bảo là bây giờ giá trị con người cô nhảy vọt rồi, vong ơn phụ nghĩa, là một sói mắt trắng.
Hứa Minh Tâm đã xem những bình luận này, trái lại cô không để ý, hiện tại năng lực tiếp nhận tâm lý của cô có thể nói là khá tốt, những lời đồn vô căn cứ này không là gì nữa rồi.
Nhưng Thẩm Tuệ thì thấy chướng mắt.
Bà ấy đập bàn, chỉ trích Ngôn Dương, chất vấn ông ta làm việc kiểu gì vậy.
"Thủy quân mà anh mua đi đâu rồi? Sao em không nhìn thấy những thủy quân tích cực đó, anh mua quần chết à?" "Còn có những người liên hợp vào mắng, bố trí người đi xóa đi, cho Minh Tâm hot lên, nâng ý chí chiến đấu của bọn họ lên, bây giờ Minh Tâm là người mà nhà họ Ngôn chúng ta toàn quyền chống lưng. Đối với những người tung tin vịt tàn nhẫn nhất, thì trực tiếp gửi giấy luật sư cho em, em không thích phí lời với đám người này!"