Đây.. đây là đâu?
Kẻ trộm đã xa hoa như này rồi á?
Đúng lúc cô đang lạnh run, có người đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy người tới, cô ngây ngẩn cả người.
Sao lại là Giản.
Giản nhìn cô rồi mỉm cười, cô đưa mắt nhìn Dracula.
"Cô Hứa, rất xin lỗi cô, chúng tôi suy nghĩ tới an nguy của cô chủ và không tiện ra ngoài. Cho nên đành phải dùng cách này, yên lặng mời cô Hứa tới đây."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, lúc này trái tim mới thả lại trong bụng.
Cô cũng không biết là nên giận hay nên cười, chẳng qua là mời cô tới làm khách thôi mà, có đến mức phải khổ tâm hao của thế không?
Cô sắp bị dọa chết rồi đấy được không hả.
Cô lăn lông lốc từ trên giường xuống dưới, vỗ ngực nói: "Thật là tôi sắp bị mọi người dọa cho chết khiếp rồi đấy, tôi còn tưởng là tôi bị bắt cóc cơ! Cách mời khách của các cô cũng độc đáo quá rồi đấy nhỉ?"
Giản dịu dàng nắm tay cô, rồi viết lên trên.
[Xin lỗi, làm cô sợ rồi, sau khi sự việc xảy ra tôi mới biết là chú dùng cách này.]
Cô gái xinh đẹp như này xin lỗi mình, vậy thì bỏ qua thôi!
"Vậy thì cô phải mời tôi ăn đồ ăn ngon!"
Giản gật đầu, cô ấy nắm tay cô rồi đi ra phía sau, vậy mà chỗ này đã bày đầy các ống pháo hoa rồi.
"Cái này là cô chủ dặn riêng chúng tôi đi tìm về đó, cô ấy nói là muốn xem cùng cô."
"Nhưng mà bây giờ không được."
Giản nghe vậy thì hơi thất vọng, cô ấy mở to đôi mắt sáng ngời rồi nhìn cô với vẻ đáng thương.
Hứa Minh Tâm mỉm cười: "Cái này chơi buổi tối mới đẹp, buổi tối tối thả cho cô xem, được không."
Giản chưa xem cái này bao giờ, nên không hiểu.
Vừa nãy cô ấy còn tưởng là Hứa Minh Tâm từ chối ý tốt của cô ấy.
Cô ấy vui vẻ gật đầu, sau đó cô ấy bảo Dracula đi xuống.
Cô ấy không muốn bị người khác quấy rầy.
Giản dẫn cô đi xung quanh xem, cô phát hiện nơi mà cô ấy ở cực lớn cực rộng luôn, hơn nữa đây chỉ là phòng của cô ấy thôi.
Suốt một khu đất lại là một tòa thành, giống như là hoàng cung cổ đại vậy, có đại diện, có các tẩm cung khác nhau nữa.
Giản sống ở nơi gần phía sau, đằng trước còn có những kiến trúc nguy nga hơn nữa.
Hứa Minh Tâm đứng ở mái nhà, từ xa nhìn lại, quả thật là xem thế đủ rồi.
Cô quen Cổ Gia Huy là đã rất đổi mới nhận thức của cô về thổ hào rồi.
Không ngờ hôm nay cô mới phát hiện ra là, còn có thể hào plus!
Trong tòa thành còn có cả sân gôn nữa!
Hứa Minh Tâm nhìn thấy tất cả những thứ này, cô há hốc mồm, mãi mà vẫn không khép lại được.
Cô đã từng gặp nhà giàu, nhưng chưa bao giờ gặp nhà giàu cỡ này.
Bỗng nhiên cô cảm thấy Cố Gia Huy rất nghèo, còn mình... e là đã trở thành cư dân nghèo túng mà quốc gia muốn tiêu diệt rồi!
Đúng vào lúc Hứa Minh Tâm đang khiếp sợ không thôi thì Giản kéo tay cô.
[Đừng xem nơi đó, nơi đó rất nguy hiểm, chỉ có chỗ tôi là an toàn nhất với cô thôi.]
Hứa Minh Tâm hiểu, cô nửa hiểu nửa không.
Phỏng chừng lại là một hồi ân oán nhà giàu đây mà.
Làm con của nhà giàu, cũng rất là không dễ dàng.
Trong tòa thành đã lắp thang máy, cái này là thiết kế riêng cho Giản.
Bọn họ đi thẳng từ tầng trên xuống, Hứa Minh Tâm phát hiện trong căn phòng rộng thế này, lại không có người giúp việc.
Cũng không biết ông già đó đã đi đâu rồi, nơi đây có vẻ quạnh quẽ quá đáng.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy lò sưởi trong tưởng, trước đây cô xem phim Âu Mĩ, lò sưởi trong tường thường xuyên xuất hiện.
Cảm giác giống như đang vây quanh lửa trại vậy.
Cô còn chưa có nếm thử đầu.
Giản nhìn ra cô có hứng thú, cũng không biết cô ấy đã làm gì, lập tức có người xuất hiện, nhóm lửa lò sưởi lên.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy căn phòng đã ấm áp hơn nhiều.
"Cô ấy đi đâu rồi?"