Anh ta căn bản là cái bao thịt, không chịu được lâu đầu.
Bạch Thư Hân vẫn đang mơ hồ không rõ cơ, cô ấy hoàn toàn không nghe hiểu anh ta đang nói gì.
"Còn tay à? Tay anh là để trang trí à?" Bạch Thư Hân tức giận nói.
Cô ấy cố sức nhìn mấy người trước mắt, hoa hết cả mắt.
Cô ấy nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy Ôn Thành ra tay, anh ta chỉ một mực ôm đầu né tránh.
"Cô... cô đi mau đi..."
Ôn Thành nóng lòng như lửa đốt.
Người đàn ông cường tráng mỉm cười nói: "Anh như thế này mà còn dám anh hùng cứu mỹ nhân à, đúng là không biết tự lượng sức mình. Người đẹp người ta còn không cảm kích thì anh đừng liều mạng nữa! Ba chúng tôi sẽ tha cho anh, anh cút sang một bên cho tôi."
Bọn họ thấy đánh cũng hòm hòm rồi, vỗ vỗ tay chuẩn bị quay người rời đi.
Một tên trong đó híp mắt nhìn Bạch Thư Hân, lớn lên xinh xắn như này, dáng người còn đẹp, đúng là một vưu vật.
Bọn họ gặp may rồi, thường xuyên nghe nói có người nhặt xác, không ngờ may mắn cũng đập trúng bọn họ.
Bọn họ bật ra tiếng cười dâm đãng.
"Người đẹp, chúng tôi đưa cô về nhà nhé."
"Được... được thôi."
Bạch Thư Hân gật đầu.
Ôn Thành nghe thấy lời này, anh ta tức lắm, thế chẳng phải những quả đấm mình vừa chịu là uổng công mất rồi à?
Anh ta nhào người qua, ôm chặt một người.
"Không biết tự lượng sức mình, còn muốn tỏ vẻ anh hùng à?"
Người đó tức giận rồi, một cái cùi trỏ hung hăng đập qua, Ôn Thành đau đến nỗi ngã nhào dưới đất, mãi không đứng dậy được.
Ba người họ tiến lại gần Bạch Thư Hân, bắt đầu giở trò.
Đúng lúc này, bất ngờ có người ra tay, một quyền đấm mạnh lên mặt của người đàn ông cường tráng.
Người đàn ông cường tráng nhìn chằm chằm, không ngờ lại có một người nữa tới.
Ôn Thành toát mồ hôi lạnh, anh ta che mắt, cố sức nhìn rõ người tới.
"Anh Gia Huy, anh... anh tới rồi, anh mau hỗ trợ"
Cố Gia Huy vừa dìu Hứa Minh Tâm lên xe, không ngờ lại thoáng thấy Bạch Thư Hân ở ngõ nhỏ.
Anh không ngờ là Ôn Thành cũng đang ở đây, bị đánh không rõ.
"Sao em lại thành ra thế này?"
Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, giọng nói hơi lạnh.
"Bị... ba người họ đánh, đau quá."
Ôn Thành không ngừng kêu khổ.
"Không có võ còn thể hiện, may mà anh tới kịp, em không sao chứ?"
"Em... em không sao, ba người này là bọn lưu manh, muốn bắt nạt Bạch Thư Hân."
"Ö?"
Cố Gia Huy nhíu mày, tiếng nói dày dặn không nhanh không chậm cất lên, bóp chặt hô hấp của người ta.
Anh cởi áo khoác ra, cởi cúc tay áo ra, xắn ống tay áo lên.
Anh ung dung chỉnh trang lại rồi nói: "Các anh lên từng người, hay cả ba cùng lên."
Lời kịch này... dường như từng quen.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đánh giá thân hình của Cố Gia Huy.
Mặc dù có cường tráng hơn tên nhóc trước đó khá nhiều, nhưng cũng chỉ tính là vạm vỡ.
Ba người họ là huấn luyện viên Taekwondo, còn có thể bị một người đánh bại u?
Bọn họ không thèm phí lời, tính tốc chiến tốc thắng.
Ba người cùng tiến lên, Ôn Thành nhìn thấy thì hoảng sợ hô lên cẩn thận, muốn nhắc nhở Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy chỉ nhướng mày một cái, chỗ vết sẹo rạn kia có vẻ có chút lệ khí.
Vẻ mặt anh ung dung, ba người cùng lên, anh vẫn bình tĩnh.
Anh từng đi qua vùng biên giới, nơi đó thường xuyên xảy ra bạo loạn của dân lưu lạc, ở cùng với Lệ Nghiệm thì không thiếu đánh nhau.
Đó không phải là đùa giỡn chơi chơi, thỉnh thoảng còn sẽ cầm súng giết người.
Công phu quyền cước của anh không phải là luyện ra ở trong nhà ẩm đánh võ với người ta, mà là cầm súng thật.
Cố Gia Huy ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, lấy một địch ba hoàn toàn không thành vấn đề.
Đến cuối cùng, trên mặt ba người còn có một ít màu, còn Cố Gia Huy thì như người bình thường chẳng sao cả. Ba người thở hồng hộc, bọn họ hiểu ra là bọn họ đã gặp phải cục xương cứng, nên cũng không dám nán lại nữa, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi rời đi.