Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

"Chỉ có một tiếng, đi sớm về sớm." 

"Em biết rồi!" 

Cố Yên đã kéo Hứa Minh Tâm đi, sau khi ra khỏi cửa, Hứa Minh Tâm hận không thể ôm ôn cô ấy một cái, nhưng lại bị Cố Yên ngăn lại. 

"Nhìn cô bị chồng quản nghiệm kìa, đến mức đấy à? Cô sợ anh ba tôi đến thế cơ à?" 

"Anh ba cô lộ số quá sâu, những mánh khóe mà tôi biết, anh ấy đã học được hết rồi, thế mà lại còn bắt chước làm theo, phải lại dùng lên người tôi. Tâm tư đàn ông, như kim dưới đáy bê!" 

Cố Yên nghe thấy vậy thì không kìm được bật cười. 

Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm, mới có thể khiến anh cô ấy hao tâm tổn trí nhọc nhằn đối phó như vậy. 

Người khác, anh còn chẳng thèm liếc đến một cái, càng đừng nói đến chuyện tiêu tốn nhiều tâm tự như vậy. 

Cố Yên chọn vài bộ quần áo, cô ấy còn mua một ít quà và cũng mau cho Bạch Thư Hân một ít nữa. 

Cô ấy tò mò hỏi: "Cô có biết Bạch Thư Hân và Lệ Nghiêm không?" 

"Thư Hân rất ít nhắc tới, nhưng cũng có nhắc đến một ít." 

"Anh em... bọn họ, thế nào?" 

Cô ấy tò mò hỏi. 

"Trước đây, quan hệ không tốt lắm, Thư Hân nói nhà họ Bạch áp lực quá lớn, tất cả đều phải tòng quân gì gì đó, nhưng bác sĩ Lệ đã gánh vác rất nhiều, chỉ vì để cậu ấy có thể sống cuộc sống tự do vui vẻ. Cậu ấy luôn cảm thấy mình đã liên lụy bác sĩ Lệ, cho nên cậu ấy rất tự trách và áy náy, cậu ấy cũng muốn đẩy bác sĩ Lệ ra." 

"Thế à, thì ra chỉ là tự trách và áy náy, xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi..." 

Cố Yên thở phào một hơi, cô ất càng nhìn hai anh em Lệ Nghiêm và Bạch Thư Hân, cô ấy càng cảm thấy không thích hợp. 

Cô ấy cũng là phụ nữ, kiểu ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mình yêu đó, chỉ có mình hiểu được. 

Nhưng mà lúc cô ấy nhìn Bạch Thư Hân, vậy mà cô ấy cũng cảm thấy ánh mắt của cô ấy quen thuộc. 

Loại ánh mắt này... 

Giống như là lưu luyến khắc sâu nhìn người đàn ông mà mình yêu. 

Mặc dù đã ẩn nhẫn, cũng có lúc để lộ ra. 

Cố Yên quanh năm ở quân đội, cũng không quá hiểu phụ nữ, cô ấy cũng không dám suy nghĩ sâu xa. 

Bây giờ cô ấy đã hỏi Hứa Minh Tâm rồi, nói bóng nói gió mới thoáng yên tâm. 

Quả nhiên là cô ấy nghĩ nhiều rồi. 

Sao có thể chứ? 

Anh em ruột thì không có khả năng đâu! 

Ngày hôm sau, Lệ Nghiệm lái xe đến đón cô ấy, cô ấy xách một hộp quà nho nhỏ, bên trong là lá trà nổi tiếng và quý giá. 

"Sao còn mang theo đồ vậy? Em đi tay không, bọn họ cũng vui lắm đó." 

"Vốn dĩ là em mua nhiều hơn cơ, nhưng bố em bảo lần đầu tiên con gái đến nhà đằng trai, mang nhiều đồ quả sẽ làm cho người ta hiểu nhầm em dính vào, cho nên em mang nhẹ một chút. Sau này lại tăng dần, em còn mua quần áo cho Thư Hân đấy, em đoán là cô ấy sẽ thích." 

"Em vất vả rồi." 

Lệ Nghiêm nắm chặt bàn tay nhỏ của cô ấy. 

"Không vất vả, chỉ cần có thể thuận lợi ở cùng anh, thì cái gì cũng tốt hết. Đi thôi, em hơi căng thẳng rồi đấy" 

"Đừng sợ, anh ở đây." Bốn chữ ngắn ngủi, làm cho trái tim của Cố Yên thoảng bình tĩnh lại. 

Chẳng mấy chốc đã đến cổng chính của nhà họ Bạch. 

Chú của Lệ Nghiêm tên là Bạch Thắng, ông ấy là thượng tướng của quân khu Kinh Đô. 

Năm nay hơn năm mươi tuổi mà vẫn như hùng sự mạnh mẽ, mang theo uy nghiêm nồng đậm, đó là do dẫn binh hàng năm. 

Đi vào trong nhà, người nhà họ Bạch rất nhiệt tình, tiếp đón cô ấy vào trong. 

Lúc đầu cô ấy còn lo lắng, nhà họ Cố là gia đình buôn bán, nhà họ Bạch không coi trọng mình, nhưng bây giờ đến thăm, rõ ràng là cô ấy đã lo xa rồi. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK