Chương 15: Cậu ba, chú có nhất thiết phải như này không? Chỉ là một cô hầu gái thôi mà
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, bọn họ vội vàng báo cáo với Cố Gia Huy và ông nội Cố.
Cả hai người nghe xong, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Trong phòng khách, Hứa Minh Tâm đang nằm trên ghế sô pha với gương mặt tái nhợt.
Một cú đá vào lưng và một cái tát vào má, với thân thể gầy guộc, nhỏ bé của cô làm sao mà có thể chịu đựng nổi?
Chứng kiến cảnh tượng này, đôi mắt Cố Gia Huy trợn tròn lên.
Ông nội Cố cũng mặt mày cau có, chống gậy một cách nặng nề đi tới chỗ họ.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, làm sao một người đang yên đang lành như thế lại thành ra nông nỗi này?”
Có ý định đánh phủ đầu, Cố Tử Vị ngay lập tức nói: “Ông, cô hầu gái nhỏ này đã dụ dỗ cháu lúc ở trong vườn. Sau khi bị cháu từ chối, cô ta cưỡng ép cháu. Vì thế, cháu mới ra tay dạy cho cô ta một bài học. Ông nội là người ngay thẳng, nhất định sẽ không dung túng cho một cô hầu gái hư hỏng như vậy được!”
Ông nội Cố biết rằng Cố Tử Vị đang nói dối, ông ấy còn chưa kịp mắng, thì Cố Gia Huy đã nói trước.
“Cậu nói, cô ấy quyến rũ cậu?”
Từng câu từng chữ anh nói đều toát ra vẻ lạnh lùng, như thể đến từ địa ngục vô tận.
Cố Tử Vị rùng mình, hơi rượu cuối cùng cũng biến thành những giọt mồ hôi lạnh.
Anh ta thực sự cảm thấy bàng hoàng, sợ hãi…
Cố Tử Vị cố gắng lấy lại tinh thần, bởi vì một khi đã nói dối thì anh ta không thể thay đổi lời nói của mình được nữa, đâm lao thì phải theo lao thôi.
“Đúng vậy, chính cô ta là người đã quyến rũ cháu! Dựa vào sắc đẹp của bản thân, cô ta muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô ta chính là người phụ nữ hám danh hám lợi, mơ ước được gả vào nhà giàu!”
Nghe được những lời này, Hứa Minh Tâm thật sự muốn mắng anh ta là kẻ vô liêm sỉ, nhưng cô quả thực không còn một chút sức lực nào cả, chỉ có thể nhìn anh ta đổi trắng thay đen.
Cô không phải là loại người như vậy…
Cố Gia Huy, anh sẽ tin cô chứ?
Cô khó nhọc đưa tay lên, nắm lấy tay Cố Gia Huy.
Ngay khi Cố Gia Huy quay sang nhìn Hứa Minh Tâm, anh bỗng bắt gặp đôi mắt mờ sương long lanh, rơm rớm nước mắt của cô, như thể cô muốn nói anh hãy tin cô.
Trái tim của anh trong phút chốc dịu đi.
Anh lập tức đứng sang một bên và yêu cầu gọi bác sĩ gia đình tới.
Cố Tử Vị thấy dáng vẻ lo lắng của anh, liền nói: “Cậu ba, chú có nhất thiết phải như này không? Chỉ là một cô hầu gái thôi mà!”
“Đợi đấy, lát nữa tôi tính sổ với cậu sau!”
Cố Gia Huy lạnh lùng nói, sau đó ôm Hứa Minh Tâm rời đi.
Cố Tử Vị có chút khó hiểu: “Chỉ là cô hầu gái, cậu ba làm sao vậy? Không lẽ cô hầu gái này cũng dụ dỗ cậu ba sao?”
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, ông cụ Cố liền lấy cây gậy đập vào đầu gối của Cố Tử Vị.
Anh ta quỳ sập xuống đất với tiếng “bịch” lớn, la hét trong đau đớn.
“Ông nội…”
“Câm miệng đi! Cháu có biết người vừa rồi là ai không? Con bé trong tương lai sẽ trở thành thím của cháu đấy! Cháu cho rằng lời nói của mình có thể lừa được người sao? Nếu thím cháu mà xảy ra chuyện gì không may, ông sẽ lấy cái mạng quèn nhà cháu đấy!”
Cố Tử Vị chết lặng khi nghe những lời này.
Hoá ra Hứa Minh Tâm không phải là người giúp việc, mà là vị hôn thê của cái tên xấu xí, quái gở kia.
Bố anh ta từng nhắc đến chuyện này nhưng Cố Tử Vị không quan tâm, cho rằng kiểu gì khi đối phương cũng sẽ không trụ được mà sợ hãi, bỏ chạy.
Không ngờ tên xấu xí đó lại tìm được một vị hôn thê xinh đẹp tuyệt trần như vậy, Cố Gia Huy dựa vào cái gì chứ?
Cố Tử Vị không chỉ sợ hãi mà trong lòng còn nảy sinh tham lam.
Lúc này, bên trong phòng…
Bác sĩ gia đình vội vã chạy đến.
Vết thương ở má gây tổn thương màng nhĩ, e rằng một thời gian nữa cô sẽ bị mất thính giác. Nhưng may mắn thay, vết thương không quá nghiêm trọng, có thể sẽ chỉ làm mất thính lực trong một thời gian ngắn.
Sau khi bôi thuốc lên má, Hứa Minh Tâm vẫn nhăn mặt vì đau, trông bộ dạng cô vô cùng khổ sở.
Bác sĩ tinh ý nhận ra cô có vẻ cảm thấy không thoải mái khi nằm ngửa, chính vì thế bác sĩ đoán rằng lưng của cô đã bị thương.
Bác sĩ quay người cô lại và mở lớp áo sau lưng, anh ta phát hiện ra một vết bầm tím lớn và nhiều mô mềm bị tổn thương.
Cố Gia Huy nhìn thấy điều này, mắt anh ngay lập tức đỏ hoe.
Anh không nói câu nào, chỉ xoay người bỏ đi rồi lao xuống nhà.
“Cậu ba, anh… anh định làm gì?”