Cố Gia Huy nhìn thấy khóe môi cô cong lên, là biết cô đang nghĩ cái gì.
Cô nhóc ngốc ngếch này, rõ ràng là mình chịu thiệt, nhưng cô nhìn thấy ba trăm ngàn đô kia là đã cảm thấy hài lòng luôn rồi.
Ngốc!
"Cô này, cô bồi thường theo giá đi."
Anh chậm rãi lên tiếng, tuy tốc độ nói không nhanh, nhưng vô hình trung lại cho người ta một áp lực tuyệt đối.
Người đó há miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng cổ họng lại không bật ra được âm thanh nào.
Cô ta ngây ngốc nhìn Cố Gia Huy, mãi đến khi bạn thân của cô ta kéo tay cô ta, cô ta mới hồi thần lại.
"Sáu trăm ngàn đô... sáu trăm ngàn đô..."
Cô ta lẩm bẩm ba chữ này, hiển nhiên là bị shock không nhẹ.
Sáu trăm ngàn đô, cô ta lấy ra được, điều mà cô ta shock nhất đó là cô ta không ngờ chiếc quần bò trông bình thường trên người Hứa Minh Tâm lại đắt như vậy.
Đúng!
Chỉ là một chiếc quần bò, tại sao lại có thể đắt như vậy, rốt cuộc là có còn thiên lý nữa hay không vậy!
Thế từ đầu đến chân của cô, phải bao nhiêu tiền?
Thế mà cô ta lại coi người phụ nữ mặc cả thân đô la mỹ thành nhân viên phục vụ trong nhà hàng, còn không biết sống chết đòi bồi thường tiền gì gì đó, mình dở hơi rồi sao?
"Nếu cô không bồi thường, tôi sẽ bảo luật sư tham gia."
Anh lạnh lùng nói, cặp mắt phượng thâm thúy thản nhiên nhìn cô ta một cái, ngay lập tức khiến cho cô ta cảm thấy sống lưng lạnh toát và đổ mồ hôi lạnh.
"Tôi... tôi đền... nhưng mà tôi không có séc, tôi chỉ có thẻ, tôi chuyển khoản cho anh nhé..."
Cô ta lắp bắp nói, và cũng không còn thái độ ngênh ngang tự cao tự đại như vừa nãy nữa.
"Minh Tâm, dùng thẻ của em."
"Woa, có tiền vào tài khoản!"
Hứa Minh Tâm vui vẻ nói, cô nhanh chóng lấy ra thẻ ngân hàng của mình.
Người kia xử lý một chút, sau đó lễ phép trả lại thẻ ngân hàng: "Chuyển khoản qua quốc gia, có thể sẽ cần một chút thời gian, mấy ngày này cô kiểm tra và nhận nhé."
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
"Em cảm ơn cô ta làm gì, đây là việc cô ta phải làm."
"Ò ò."
Hứa Minh Tâm nghĩ thấy cũng đúng, nếu cô ta không hung hăng, có khi đã không rắc rối thế này rồi.
Cho nên là, gặp phải chuyện gì thì mọi người hãy nhường một bước, hài hòa biết bao!
Đối phương ảo não rời đi, Cố Gia Huy xoa đầu cô rồi hỏi cô có đói không.
Cô thành thật gật đầu.
Vốn dĩ, mình chưa có ăn xong bàn cơm đấy, bây giờ lại còn chạy tới chạy lui, ít đồ ăn trong bụng kia đã tiêu hóa hết sạch rồi.
Cố Gia Huy dẫn cô về nhà hàng lúc trước, quản lý thấy bọn họ quay lại, còn bàn kia thì chưa quay lại thì lập tức hiểu ra.
Xem ra, hai vị khách này không bình thường, giá trị con người xa xỉ đây.
Bọn họ lại càng phục vụ ân cần hơn.
Sau khi ăn xong, Cố Gia Huy chủ động thanh toán, bởi vì Hứa Minh Tâm cảm thấy mình ăn không hai bữa không tốt lắm.
Dù sao người ta cũng phải làm ăn mà.
Vả lại, lúc đầu cô cảm thấy xót tiền, nhưng vừa nãy sau khi cô biết giá tiền của quần áo mình mặc, cô nghĩ mình không nên xót tiền cho Cố Gia Huy nữa.
Xót tiền thay cho anh, mới là thật sự nghĩ không thoáng.
Nhưng mà nói gì quản lý cũng không chịu, khăng khăng nhận trách nhiệm về nhà hàng.
Cuối cùng không từ chối được, bọn họ đành phải từ bỏ.
Ăn cơm xong, hai người ngồi một lúc, ngắm nhìn cảnh đêm ở Manleton.
Sắc trời càng về tối, ánh đèn bên dưới càng sáng rõ, nơi bừng sáng cũng càng ngày càng nhiều, dòng sông Dolan kia cũng trở nên hết sức xinh đẹp.
Cô không rõ nên hỏi: "Cố Gia Huy, anh thích quần áo ở cửa hàng đó lắm à? Tại sao luôn mua quần áo cho tôi ở cửa hàng đó?"
"Nguyên nhân là quần áo phù hợp với em, sau đó là tôi muốn mua cho em đồ tốt nhất, bởi vì em xứng đáng với đồ tốt nhất."
"Chính vì cái này à?"
Nhất thời, cô rất là bất đắc dĩ, Cố Gia Huy tiêu tiền còn dám thành thật vậy nữa hả?
"Ừ, không đúng sao?"
"Tất nhiên là không đúng rồi, tiêu nhiều tiền vào quần áo như thế, thật là quá lãng phí..."
"Tiêu cho em, tôi chưa bao giờ cảm thấy đó là lãng phí, trái lại tôi còn thấy đó là một loại vinh hạnh."
"Ngoan, sau này em phụ trách tiêu tiền xả láng, tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, phân công rõ ràng, có gì không tốt nào?"
Anh cưng chiều xoa đầu Hứa Minh Tâm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy dung túng.
Anh hận không thể mang hết những thứ tốt nhất trên đời này đến trước mặt cô, chỉ mong cô vui vẻ mỉm cười.
Anh nghĩ, trong lịch sử có câu hồng nhan họa thủy, cũng không hề khoa trương, ném ra ngàn vàng, chỉ vì một nụ cười của người đẹp, xứng đáng.
Bởi vì...
Có người, là bảo vật vô giá, đáng được như thế.
Hứa Minh Tâm chính là bảo vật trong lòng anh, không có bất kỳ ai có thể thay thế được.
Cô là độc nhất vô nhị!
"Nói như vậy... sao tôi có cảm giác rất áp lực nhỉ? Bảo tôi tiêu tiền xả láng... tôi chỉ muốn sống tiết kiệm tiền thôi."
"Em có thể tiết kiệm tiền, cũng phải học cách tiêu tiền, nếu em không nỡ tiêu tiền cho mình, thế thì để người đàn ông của em tiêu, cái này giống nhau. Huống hồ, ánh mắt tôi không tệ, sẽ chọn cho em cái thích hợp nhất, như thế không tốt à?"
Lời này, Hứa Minh Tâm không thể phản bác.
Cố Gia Huy không phải trực nam, điểm này đáng để vui mừng rồi.
Anh mua bất kỳ thứ gì cho mình, đều sẽ tìm hiểu rất nhiều trước đó.
Nếu anh mua mỹ phẩm cho cô, thì trước tiên anh sẽ thử xem da cô là da khô, da dầu hay da hỗn hợp, khá mẫn cảm với cái gì, làn da là phải cấp ẩm và làm trắng...
Anh nghiên cứu đâu ra đấy, nhưng bản thân cô thì chẳng biết gì, từ nhỏ đến lớn mua mỹ phẩm hoàn tòa không quan tâm đến những cái này.
Bởi vì sợ qua quýt cẩu thả của cô, mới làm nổi bật lên sự chăm sóc cẩn thận của anh.
Cho nên đồ trang điểm, đồ dưỡng da của cô toàn là Cố Gia Huy chuẩn bị, thành phần trong từng loại anh đều nắm được rõ ràng, thật là đáng sợ.
Tất nhiên, đồ anh mua về cũng là đồ tốt nhất.
Chỉ có tình yêu vừa vặn, mới là lâu bền nhất.
Cô nghĩ, đời này cô đã tìm được một người hoàn toàn phù hợp rồi.
Cô hy vọng mỗi một ngày sau này, cô đều có người đàn ông này ở bên.
"Cố Gia Huy, thế trước đây anh toàn tiêu tiền làm cái gì vậy?" "Đồ của tôi toàn là Khương Tuấn và chú An chuẩn bị, đàn ông không cần quá cầu kỳ, đối xử với vợ mới phải chăm sóc tỉ mỉ. Trước đây không có chỗ tiêu tiền, nên tôi đã tiết kiệm khá nhiều cho bà xã. Tôi nghĩ đợi thêm một năm nữa em tốt nghiệp, đến tuổi hợp pháp, vợ của tôi cũng đủ vốn rồi, đến lúc đó em sẽ lấy tôi
mà không hề do dự."
"Anh sẽ cầu hôn tôi à?"
"Kiểu quỳ một gối xuống sao?"
"Không cần nghi thức long trọng như thế, phim truyền hình toàn là lừa trẻ nhỏ đấy! Anh chỉ cần cầm nhẫn rồi cầu hôn tôi là được, tôi muốn... có sự mong chờ, được không?"
"Được, tôi nhớ rồi."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô cũng hơi yên tâm rồi.
Anh bảo rằng anh nhớ rồi, thế thì anh sẽ luôn ghi nhớ, anh sẽ không quên.
"Ăn no uống no, chúng ta về nhà đi."
"Được."
Anh gõ đầu cô, sau đó dắt tay cô đi về nhà.
...
Ngày hôm sau, khi Hứa Minh Tâm đi học, Violet không tới, nhóm của cô ta cũng giải tán luôn.
Tuy mọi người vẫn sẽ nghị luận sau lưng mình, nhưng rõ ràng là đã kiêng dè hơn nhiều.
Lauran chủ động tới bắt chuyện, làm cho cô không đến mức phải một thân một mình ở lớp yoga.
Thời gian trôi qua từng ngày, mỗi ngày đều tràn đầy phong phú và thú vị.
Bọn họ đã tới đây được hơn mười ngày rồi.
Hôm nay, Ôn Thanh Vân gọi bọn họ tới ăn cơm, trên bàn cơm mọi người nói cười vui vẻ. Ôn Thanh Vân nhìn bàn cơm thiếu đi một người, cuối cùng sau khi ăn xong, vẫn không nhịn được mà gọi điện cho Ôn Thành…