Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lệ Nghiêm, anh có hiểu yêu là gì không? Hôn nhân là gì không?" 

"Những thứ này, sau này anh sẽ học từ từ." 

Anh ta thản nhiên nói. 

Anh ta trời sinh nhạt nhẽo, vô dục vô cầu. 

Anh ta tòng quân, là bố mẹ sắp xếp. 

Sau khi anh ta bị thương thì không thể tòng quân, liền đổi nghề thành quân y. 

Anh ta đã định trước là sống vì nhà họ Bạch, cho nên anh ta cũng phải tìm một người vợ môn đăng hộ đối, có thể chiếu sáng của nhà họ Bạch. 

Cố Yên là sự lựa chọn thích hợp nhất, nghề nghiệp tương đồng, vả lại quân hàm không thấp. 

Hơn nữa còn là con gái nhà họ Cố, thân phận hiển hách. 

Nếu như nói cho chú biết, khẳng định chủ sẽ giơ hai tay tán thành. 

Sở dĩ anh ta chưa có quyết định xong là bởi vì trong lòng trống rỗng. 

Anh ta cũng không nói rõ được đó là cảm giác gì, nửa đêm anh ta sẽ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn xung quanh phát hiện mình lẻ loi một mình. 

Nhưng anh ta nhìn thấy Thư Hân thì sẽ an tâm. 

Hai hôm nay ở cùng cô ấy, anh ta cảm thấy nơi nào đó trống rỗng trong trái tim, được lấp đầy. 

Anh ta chỉ có thể coi như là tình thân. 

Đối với tình yêu, anh ta không biết gì cả, cái này cũng không sao, sau này sẽ từ từ hiểu. 

Điều duy nhất mà anh ta lo lắng chính là Bạch Thư Hân. Anh ta sợ cô ấy không vượt qua được cửa ải của chính mình, cho rằng anh giống bố mẹ không cần cô ấy nữa. 

"Lệ Nghiêm, thực ra bệnh của em đã khỏi từ lâu rồi, anh nên theo đuổi hạnh phúc của mình. Em cũng hai mươi tuổi rồi, em cũng nên tìm một người đi cùng quãng đời còn lại rồi." 

"Như vậy là tốt nhất." 

Lệ Nghiêm hít sâu một hơi, thật lâu sau phun ra câu này. 

Lời này tựa như con dao đâm sâu vào tim cô ấy. 

Lệ Nghiệm bảo tốt, vậy thì cô sẽ tin. 

Là tốt, nhất định là tốt. 

Bọn họ sẽ ở bên những người khác, giống như hai đường thẳng song song, ngoại trừ nhìn từ xa, thì vĩnh viễn không giao nhau! 

Giờ phút này, bên trong phòng nghỉ ngơi. 

"Cô nói xem anh tôi đã một đống tuổi rồi, sao lại tìm một người nhỏ thế này? Năm nay cô mới mười tám tuổi, tôi gọi cô là em gái, hay là cháu gái? Hay là chị dâu đây? Anh tôi thật sự đã cho tôi một vấn đề khó rồi đấy, trâu già gặm cỏ non, cũng không có làm như anh ấy!" 

Cố Yên đi vòng quanh Hứa Minh Tâm, mặt chau mày ủ. 

"Cô... vừa nãy tại sao cô không nói rõ với tôi?" "Nói gì cơ?" Cố Yên biết rõ còn cố hỏi: "Cô không nói nhầm chứ, chúng tôi đúng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Tôi cũng đúng là con dâu nuôi từ bé của anh ấy, ban đầu bố anh ấy nhận nuôi tôi, là muốn có một đứa con gái. Nhưng về sau chẳng phải anh tôi như thế rồi sao? Lớn lên xấu xí, đã trở thành vấn đề nan giải, cho nên liền muốn gả tôi cho anh ấy.". 

"Tôi và anh tôi đều không đồng ý, bố tôi tuổi cao rồi, hồ đồ rồi, chúng tôi cũng không hồ đồ. Những năm này toàn là anh em, sao có thể ở bên nhau được cơ chứ?" 

"Huống hồ, đúng là chúng tôi đã bàn từ thi từ ca phú cho đến nhân sinh triết học đấy. Chị Thanh Vân không biết cô gái lớn như cô thích cái gì, anh ấy liền nhớ tới tôi, rồi gọi điện thoại cho tôi, hỏi là nên tặng có cái gì" 

"Thế nhất định phải là giày cao gót rồi, có một câu quảng cáo nói rất hay thế này, trong tủ giày của người phụ nữ mãi mãi đều thiếu một đôi giày cao gót!" 

Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, lúc này mới hiểu, thì ra câu chuyện là như vậy. 

Nhưng mà, Cố Gia Huy cũng chưa có bàn từ thi từ ca phú đến nhân sinh triết học với cô! 

Không vui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK