Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh đã xem camera giám sát ở cổng, em và Lệ Nghiêm đã làm cái gì ở cổng anh đều rõ hết. Tối qua em say rượu cả đêm, nếu trong lòng em đã thật sự buông bỏ được, thì cần gì phải như thế?" Anh bất đắc dĩ nói, anh thương Cố Yên.

"Được rồi.... em và Qúy Tiêu chỉ là quan hệ bác sĩ và người bệnh thôi, anh ấy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, bình phục thì cần ít nhất là khoảng một năm, nhiệm vụ một năm này của em chính là chăm sóc anh ấy, bảo đảm anh ấy an toàn khỏe mạnh."

"Nhà anh ấy vẫn luôn giục kết hôn, cho nên anh ấy muốn để em và anh ấy đóng giả làm người yêu, trông anh ấy rất thảm, cho nên em đã đồng ý. Kết hôn là giả, chẳng qua là để cho anh ấy xem mà thôi."

"Không phải em nói đã quên rồi sao?"

"Sao có thể buông bỏ quên luôn được cơ chứ, người trong lòng đã in sâu vào trong máu thịt, tình cảm mà em bỏ ra bao nhiêu năm như vậy, nước đổ khó hốt."

Khóe miệng cô ấy nhếch lên một độ cong chua sót, rõ ràng là hơi chật vật.

"Vốn dĩ em nghĩ là em đã đủ kiên cường rồi cơ, nhưng anh vừa hỏi một cái em liền thủng vòng phòng thủ, đạo hạnh của em nông quá...." Cô ấy ảm đạm cụp mắt, cúi đầu, không nói tiếng nào.

Cố Gia Huy tiến lên xoa đầu cô ấy: "Trước mặt anh, em tỏ vẻ mạnh mẽ cái gì? Có chuyện gì thì nói cho anh biết, biết chưa?"

"Em cũng không muốn làm các anh lo lắng cho em, em cũng không phải là rời xa đàn ông thì không sống được, em sẽ sống thật tốt, nhưng mà... trong lòng trống rỗng, rất khó chịu, nhất là lúc đêm khuya tĩnh lặng..."

Nói đến câu sau, cô ấy hơi nghẹn ngào, cuối cùng cô ấy cố gắng hít một hơi thật sâu, nuốt lại sự nghẹn ngào nơi cổ họng.

"Không khóc, không có gì to tát hết, điều kiện của em tốt thế này, chắc chắn có thể tìm được một người tốt hơn."

"Trong lòng Lệ Nghiêm có em."

"Có em thì sao, em cũng không phải con chó con mèo, không phải thứ anh ta ngoắc đầu ngón tay là phải quay về, em cũng là người có tôn nghiêm có được không hả."

"Thế em thật sự không định quay lại à? Em không hối hận chứ?"

Anh nhấn mạnh ba chữ không hối hận, ba chữ đấy như tiếng sấm gõ vào lòng cô ấy.

Có đôi khi cô ấy thật sự rất ghét Cố Gia Huy cứ nói huỵch toẹt chuyện của mình ra như này, làm cho cô ấy không thể không đối diện.

Không hối hận sao?

Cô ấy để tay lên ngực tự hỏi.

Đến bây giờ, trái tim vẫn ẩn ẩn đau nhói, sao có thể không hối hận cơ chứ?

Chỉ có điều, bây giờ cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt, trận hôn lễ đó đã để lại bóng mờ trong lòng cô ấy.

Cô ấy sợ... sau này vẫn sẽ xuất hiện tình huống như thế nữa.

Cô ấy sợ rồi....

Cô ấy tưởng mình có thể mạnh mẽ vô địch thiên hạ, nhưng sự thực chứng minh, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, cho dù có võ trang đầy đủ, thì cũng có điểm yếu.

"Anh.... em cần thời gian."

"Em đã dùng nửa năm thời gian rồi."

"Sao lần nào anh cũng nhắc em vậy? Anh làm thế này là anh đang ép em..." Cố Yên hơi không vui rồi: "Có phải bởi vì anh ấy là người anh em tốt của anh cho nên anh hy vọng em mau chóng tha thứ cho anh ấy đúng không?"

"Trong mắt em, anh là người như thế à?"

Cố Gia Huy khẽ nhíu mày, giọng nói đã trầm hơn vài phần.

Lời này hơi tổn thương lòng người, làm cho vẻ mặt anh lạnh đi.

Cố Yên há miệng, cô ấy biết mình đã nói ra lời không tốt.

Cô ấy ấp úng, cúi đầu.

"Xin lỗi.... em nghĩ có khi em điên rồi, anh là người đối xử tốt với em nhất, sau khi anh hai ra đi, chỉ có một mình anh thương em. Em cũng đã quen với việc chuyện gì cũng nói với anh. Em không dám nói cho bố biết, không dám kêu ca than phiền với người ngoài, chỉ có thể hoành hoành trong ổ...." "Cậu ấy là bạn thân của anh, nhưng em là người em gái duy nhất của anh. Về công hay về tư, anh cũng đều đứng về phía em. Nếu em không yêu, thì cho dù Lệ Nghiêm quỳ gối cầu xin anh, anh cũng sẽ không nói một lời giúp cho cậu ấy, anh không thể phá hủy hạnh phúc của em. Nhưng giờ em hoàn toàn không quên được, em đang dây dưa dày vò với cậu ấy. Anh

không thương cậu ấy, người anh thương là em."

"Nếu cậu ấy còn đến cầu xin em, thì em hãy đồng ý đi, anh sợ đến cuối cùng người chịu khổ là chính em." "Tư vị yêu một người đúng là không dễ chịu, nếu Hứa Minh Tâm muốn rời bỏ anh, anh nghĩ anh cũng sẽ phát điên. Rời xa cô ấy anh vẫn có thể sống được, nhưng anh không còn sống cuộc sống giống như con người nữa. Em thích Lệ Nghiêm, cậu ấy cũng thích em. Nếu lúc đầu cậu ấy không thể hiểu rõ lòng mình, thì anh nghĩ bây giờ chắc là cậu ấy đã hiểu ra rồi đấy,

anh cũng có thể yên tâm giao phó em cho cậu ấy."

Cố Gia Huy nói một tràng dài, đặc biệt là câu nói kia.

Rời xa cô ấy, anh vẫn có thể sống được, nhưng anh không còn sống cuộc sống giống như một con người nữa.

Rời xa Lệ Nghiêm, cô ấy cũng có thể sống thật tốt, nhưng nửa năm nay, những dày vò dằn vặt trong lòng sắp dày vò cô ấy đến phát điên rồi.

"Anh.... anh bảo liệu thời gian sẽ đối xử tốt với em hơn một chút chứ? Anh nghĩ liệu em có quên được anh ấy không?"

"Lệ Nghiêm có yêu em không?"

"Yêu."

"Thế em có yêu cậu ấy không?"

"Cũng yêu."

"Năm đó cậu ấy không yêu em, em còn vất vả theo đuổi lâu như vậy, bây giờ em hỏi anh cái câu hỏi này em thấy có hợp lý không? Anh chỉ biết, khi một người xuất hiện, thì em sẽ không còn mong chờ vào sự xuất hiện của người khác nữa. Bởi vì toàn bộ sự rung động của em đều đã dành cho một người rồi, em hiểu không?"

Thế giới này có hàng ngàn hàng vạn khả năng, nhưng sau khi có một người xuất hiện, thì sẽ cắt đứt mọi khả năng còn lại của bạn.

Bởi vì bạn biết, cô ấy chính là người mà bạn muốn, và bạn sẽ không thay đổi nữa.

Cố Yên nghe thấy lời này thì hơi kinh ngạc, cô ấy biết Cố Gia Huy yêu Hứa Minh Tâm sâu đậm, nhưng cô ấy không ngờ là anh đã yêu sâu đậm đến mức này.

Thế giới muôn màu, chỉ cần mình em.

"Anh.... anh thích Hứa Minh Tâm đến trình độ này rồi cơ à?"

"Không phải đang nói về em sao? Sao lại nói sang anh rồi vậy?"

"Anh trả lời em đi...."

"Cả đời này trừ cô ấy ra thì không thể là ai khác, tính mạng của cô ấy ở trên anh." "Anh.... bây giờ em không còn lo về em một tí nào nữa, mà trái lại em lo cho anh đấy. Em biết chuyện của anh và Lucia, em cũng biết hiện tại cái chết của anh hai đang khó biết rõ đầu đuôi, nhưng cảm giác của em và anh giống nhau, chuyện này chắc chắn có liên quan với Caitlin. Anh trắng trợn để lộ điểm yếu của mình như thế

này, anh không sợ...."

"Anh thật sự không sợ à?"

Cố Gia Huy mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó anh khẽ lắc đầu.

"Nếu anh sợ, anh còn... còn coi trọng thế sao? Ngộ ngỡ anh bỏ sót tai họa nào đó...."

"Anh không lo về bản thân anh, anh lo cho sự an nguy của Hứa Minh Tâm hơn, cho nên bây giờ anh phải bố trí, tập hợp tất cả các lực lượng bảo vệ cô ấy."

Nhà họ Ngôn ở Kinh Đô, nhà họ Chu của truyền thông Thiên Nhai, những cái này đều là cái mà anh dựa vào.

Chính là anh sợ ngộ nhỡ mình có sơ xuất chỗ nào đó, thì vẫn còn có người có thể bảo vệ cô ấy, để cô ấy không đến mức mất đi sự che chở.

Đời này, hình như anh chưa làm cái gì cho bản thân, chỉ cần có thể bảo vệ được cô ấy là được rồi.

"Anh, anh điên rồi à? Em đang lo lắng cho anh á!"

Suy cho cùng thì Cố Gia Huy cũng là anh trai của mình, tuy cô ấy cũng thích Hứa Minh Tâm, nhưng.... theo thứ tự, cô ấy cũng sẽ suy nghĩ vì Cố Gia Huy trước, nhưng trái tim anh thì toàn hướng về Hứa Minh Tâm, đúng là hết thuốc chữa.

"Em không cần lo cho anh."

"Nhưng... nhưng anh cũng không thể đặt mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm chứ."

"Cô ấy là bị anh làm liên lụy, nếu cô ấy không ở cùng anh, anh nghĩ cô ấy sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì. Bọn anh ở chung một năm, cô ấy đã chịu biết bao nhiêu khổ cực vì anh, ban đầu anh không buông tay, thì bây giờ anh sẽ không buông tay. Anh nghĩ.... cả đời này không có gì có thể chia cắt bọn anh, trừ phi là sinh tử."

Một câu cuối cùng, phá lệ nặng nề.

Cả đời này không có gì có thể chia cắt bọn anh… trừ phi là sinh tử...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK