Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng sớm hôm sau, bệnh viện.

 

Bạch Thư Hân tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, cô ấy cảm thấy cả người đều đau, khó mà hô hấp.

 

Cô ấy khát nước... muốn ngồi dậy uống nước, nhưng cô ấy vừa nhúc nhích, đã làm Lệ Nghiêm ở bên cạnh tỉnh lại.

 

Anh ta đang nghỉ ngơi ở mép giường, ngủ rất nông, vừa cảm nhận được động tĩnh là mở mắt luôn.

 

Anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân tỉnh lại, trái tim căng thẳng cuối cùng đã buông xuống.

 

Thấy cô ấy tỉnh lại, anh ta mới cảm thấy yên tâm.

 

Anh ta ấn chuông, để bác sĩ tới kiểm tra, thật ra anh ta cũng khám được, nhưng dù sao anh ta cũng không mang theo dụng cụ khám bệnh, để đảm bảo chắc chắn, cứ để bác sĩ tới xem thì hơn.

 

Bạch Thư Hân không có gì đáng ngại, cô ấy tĩnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian là có thể ra viện rồi.

 

"Lệ... Lệ Nghiêm..."

 

Sau khi người ngoài đi ra ngoài, cô ấy lẩm bẩm gọi tên anh ta, cô ấy cũng coi như là tìm được đường sống trong cõi chết, vẫn có thể gặp lại anh ta, thật sự là quá hạnh phúc.

 

Cô ấy nhào vào lòng Lệ Nghiêm, ôm chặt lấy anh ta.

 

Lệ Nghiêm cứng đờ người, hai tay không biết nên đặt ở đâu.

 

Anh ta phải cư xử với Bạch Thư Hân như thế nào đây.

 

Rốt cuộc là em gái, hay là người khác gì đó?

 

Anh ta suy nghĩ sâu xa, cuối cùng anh ta vẫn vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, rồi dịu dàng nói: "Thư Hân đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."

 

"Em... em còn tưởng là em sẽ không được nhìn thấy anh nữa. Búp bê gốm của em đâu? Em vất vả làm đó, em muốn tặng cho anh, búp bê gốm đâu?"

 

"Đã vỡ rồi."

 

"Cái gì?" Bạch Thư Hân có hơi đau lòng, cô ấy đã làm rất lâu, không biết đã thất bại bao nhiêu lần: "Xin lỗi... em không thể tham gia hôn lễ của anh, em hôn mê bao lâu rồi, sao anh lại ở đây? Chị Yên Yên... chị dâu đâu?"

 

"Anh và Cố Yên hủy bỏ hôn lễ rồi, nghe nói nghe xảy ra chuyện, anh lập tức chạy tới." Lệ Nghiêm không có giấu diếm.

 

Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, cô ấy hơi bất ngờ, ngơ ngác nhìn Lệ Nghiêm.

 

Anh ta chạy từ đám cưới tới đây, cái này đại biểu cái gì?

 

Trong lòng Lệ Nghiêm có mình, nghe thấy mình gặp nguy hiểm, ngay cả đám cưới cũng không quan tâm, lập tức chạy tới, lẽ nào điều này vẫn không thể chứng minh cái gì sao?

 

"Cho nên… anh và Cố Yên chưa có kết hôn, anh... anh vẫn còn độc thân?"

 

"Đúng vậy."

 

"Thế... thế thì tốt, em cũng cho rằng Cố Yên không hợp với anh, anh hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn."

 

Bạch Thư Hân thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chưa kết hôn, vậy thì cô ấy vẫn còn cơ hội.

 

Cô ấy sẽ không buông tay, từ nhỏ bọn họ đã cùng nhau lớn lên, cô ấy yêu anh ta bao nhiêu năm như vậy, cũng nên có một kết quả rồi.

 

Cô đang chuẩn bị bày tỏ tình cảm của mình, không ngờ Lệ Nghiêm lại mở lời trước.

 

"Thư Hân, tình cảm mà em dành cho anh... là tình cảm nam nữ, không phải tình anh em, đúng không?"

 

"Anh... anh biết rồi à?"

 

"Rất nhiều người đều nhìn thấu hơn anh, nhưng mà anh... anh lại như một tên ngốc, không phân rõ tình cảm của em dành cho anh. Anh cứ tưởng em mắc bệnh tâm lý, nhưng không ngờ đều là thật."

 

Lệ Nghiêm cười khổ một tiếng, nếu anh ta mà nhận ra sớm hơn, có lẽ sẽ không lâm vào bước đường khó cả đôi đường như hiện giờ.

 

"Đúng... em thích anh, em đã thích anh rất nhiều năm rồi! Không phải tình anh em, mà là tình yêu nam nữ!"

 

Nếu anh ta đã muốn làm rõ, cô ấy cũng không cần phải giấu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK