Cô biết cô gái này, cô ta tên là Lê Loan, ngoại hình rất xinh.
Hơn nữa còn dịu dàng động lòng người, chỉ nguyên bộ phận tài vụ đã có mấy người đàn ông theo đuổi cô ta rồi, càng đừng nói là cả công ty nữa.
Bạch Thư Hân còn nói, nội bộ tập đoàn có người nhàm chán, làm ra trò chọn người đẹp, Lê Loan có tên trên cái bảng đó.
Hứa Minh Tâm là phụ nữ, cô cũng cảm thấy cô ta xinh, vậy thì cô ta xinh thật rồi.
Lề Loan ngượng ngùng nhìn Cố Gia Huy, mắt đưa làn thu thủy, nũng nịu nói: "Tổng giám đốc Cố, rất cảm ơn anh đã cứu tối hôm qua."
"Tôi chỉ phụ trách đưa cô đến bệnh viện thôi, người cứu cô là bác sĩ Lệ, cô nên cảm ơn anh
ta."
"Bác sĩ Lệ, lát nữa tôi sẽ đi cảm ơn, tôi muốn đến cảm ơn anh trước, tiện thể... nói vài lời trong lòng với tổng giám đốc Cố"
"Cô muốn nói gì với tôi?"
"Tổng giám đốc Cố... tôi thích anh, nghe nói anh vẫn còn độc thân, cho nên tôi muốn theo đuổi anh."
"Không cần, cô không theo đuổi được tối đâu."
Cổ Gia Huy nói dứt khoát.
"Tổng giám đốc Cố, anh không cần trả lời tôi ngay bây giờ, tôi sẽ cố gắng dần, mong anh cho tôi một cơ hội."
Lê Loan vội vàng nói.
"Xin lỗi, chỗ tôi không có tí ti cơ hội nào đâu. Cô đi cảm ơn bác sĩ Lệ được rồi đấy, tôi nhận tấm lòng của cô rồi."
Cố Gia Huy bình thản nói, lời nói có hơi không nể nang gì cả.
Lê Loan thấy anh quyết tuyệt như thế, không khỏi hạ quyết tâm.
Cô ta trực tiếp bước vào, Cố Gia Huy cũng không kịp đẩy cô ta ra.
Cô ta nhanh chóng đóng cửa, sau đó...
Thế mà cô ra lại cởi áo khoác ngoài ra,
Bên trong, lại còn không mặc gì!
Hứa Minh Tâm ở bên trong thấy mà nghẹn họng nhìn trân trổi, cô đã bị cô gái to gan này dọa rồi, thế mà cô ta hạ vốn gốc như thế.
Trời!
Dáng người của cô em này đẹp thật đấy.
Chân dài da trắng mặt xinh, trước lồi sau vểnh, eo thon.
Dáng người cân xứng, không có một tí thịt thừa nào, cao một mét bảy đứng trước mặt Cố Gia Huy, cũng có vẻ ngang nhau.
Ngũ quan xinh xắn, làn da nhẵn nhụi, như là kiều nữ trên trời vậy.
Nếu cô mà là đàn ông, chắc chắn đã xông qua rồi!
Nhưng... người đàn ông của cô không động đậy, ghê!
Cô gái kia trắng quá!
Chỉ thấy, Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, đôi mắt phượng giống đen như mực, bên trong có vẻ kín như bưng.
Lê Loan nhìn không hiểu, giờ phút này cô ta cũng không muốn hiểu, bởi vì cô ta đã lựa chọn
con đường không đường về.
Cô ta hít sâu một hơi, bộ ngực run run, có thể nói là cảnh xuân vô hạn.
Hứa Minh Tâm chỉ cảm thấy đầu nóng lên, có hai dòng nước ấm xông ra.
Cô lập tức bịt mũi, cô nhận ra là cô đã chảy máu mũi.
Cải nóng này... mạnh quá rồi đấy!
"Đây chính là thù lao cảm mà tôi cảm ơn ơn cứu mạng của tổng giám đốc Cố, tôi nguyện ý dùng cơ thể của tôi làm giá tiền. Tổng giám đốc Cố, tôi... tôi vẫn còn lần đầu."
Cô ta khẽ cắn môi đỏ, cố nén xấu hổ nói ra.
Bất cứ một người đàn ông nào, đối với tấm thân xử nữ thì không có bất kỳ sức kháng cự gì.
Chỉ cần Cố Gia Huy là một người đàn ông, thì cô ta không tin, anh không quỳ gối dưới váy của cô ta.
Cố Gia Huy đánh giá từ trên xuống dưới một chút, ánh mắt này như thể kim châm, đầm lên người cô ta, làm cho cô ta run rẩy.
Cho dù trong phòng đã mở điều hòa, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có một trận ý lạnh ở đâu đó.
Theo lòng bàn chân chạy lên, lan ra khắp người.
Cô ta không phải người mặt dày, loại chuyện này cũng là làm lần đầu.
Cố Gia Huy chậm rì rì không phản hồi, khiến cô ta rất xấu hổ.
Lẽ nào anh thích chủ động hơn tí nữa?
Cô ta lấy can đảm tiến lên, muốn dựa sát vào người anh, nhưng mà Cố Gia Huy lại lùi lại một bước, tránh được.
Anh khôi phục vẻ lạnh nhạt, sâu trong mắt phượng là một mảnh tịch mịch.
"Sao nào? Tiền lương mà tập đoàn J.C phát không đủ cho cô mua quần áo à?"
"Cái gì..."