Cô dùng hết sức có thể bảo vệ anh, hy vọng anh có thể có được sự ấm áp.
Sau này biết được sự thật, thực ra anh đẹp trai nhiều tiền, mị lực vô hạn.
Cô khủng hoảng mờ mịt, mình hoàn toàn không xứng với anh đẹp trai như thế này, cô tự phủ định mình, lâm vào vòng xoáy nghi ngờ.
Cũng có rất nhiều tiếng nói phản đối vang vọng bên tai, cô không xứng với Cố Gia Huy, bây giờ cũng không xứng, nhưng cô luôn nghĩ rằng mục tiêu đã gần hơn rất nhiều, sớm muộn gì cũng có một ngày cô có thể đứng sánh vai với anh.
Cô cũng không biết Cố Gia Huy lấy những bức ảnh này ở đâu, rất nhiều cảnh cô cũng không còn nhỡ nữa.
Video dài đến mười phút, mới kết thúc.
Kết thúc có một câu phụ đề.
[Hứa Minh Tâm, sinh nhật mười tám tuổi của em đón ở trên giường của tôi, sinh nhật mười chín tuổi của em cũng vẫn như thế. Nhưng sinh nhật hai mươi tuổi của em, chúng ta phải đón ở cục dân chính.]
"Lúc đầu tôi nghĩ là, buổi trưa chúng ta ăn bánh ga tô, buổi tối về đây nghỉ ngơi. Nhưng cờ thiếu một nước, chúng ta đã ở trong bệnh viện, em không đón sinh nhật trên giường của tôi, đó là tiếc nuối của tôi."
"Hôm nay không tính à?"
"Không tính, hôm nay không phải là sinh nhật của em nữa."
Anh nghiêm túc nói, khiến cho cô dở khóc dở cười, anh lớn như này rồi còn so đo những chi tiết này nữa.
Cô quay người lại rồi ôm chặt lấy anh.
Cô đã thỏa mãn lắm rồi, khóc không thành tiếng, nghẹn ngào không nói được một câu hoàn chỉnh.
Đáy lòng Cố Gia Huy mềm nhũn, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, anh dịu dàng nói: "Sao em lại khóc?"
"Từ nhỏ đến lớn, đây là sinh nhật khiến tôi khó quên nhất, Cố Gia Huy... cảm ơn anh."
"Này mà em đã cảm động rồi à? Lần mà em cảm động nhất, chắc là sinh nhật hai mươi tuổi của em đấy, cuối cùng em có thể cưới tôi mới đúng."
Giọng nói anh trầm thấp kiên định, từng chữ âm vang hữu lực.
"Em không cần nhanh chóng trưởng thành, tôi mong thời gian chậm lại với em một chút, tôi bằng lòng chờ lâu thêm một chút, tôi muốn cho em tận hưởng tuổi hai mươi thật đẹp."
"Anh không thể thể hiện sự sốt ruột một chút à?"
"Sốt ruột cũng vô dụng, tôi hận không thể chiếu cáo thiên hạ, cho toàn thế giới đều biết em là người phụ nữ của tôi, đã được tôi nhận định rồi. Nhưng tôi biết em quật cường, cho em cưới tôi bây giờ, chắc chắn em không chịu, em cảm thấy mình vẫn còn rất nhỏ bé, em vẫn muốn tiếp tục trưởng thành."
"Làm gì có chuyện tôi không sốt ruột chứ... dù sao tôi cũng đã là người đàn ông già rồi, vợ còn chưa đến nhà. Nhưng tôi càng mong rằng em sống vui vẻ, tôi không muốn khiến em áp lực quá lớn."
"Nhóc à, đã bao giờ tôi nói lời yêu với em chưa?"
"Không... không biết nữa?"
Cô thật sự đã quên rồi.
Hình như cô và Cố Gia Huy chưa bao giờ nói trắng ra chữ yêu gì gì đó như thế.
Chắc là đã từng nói, nhưng cô không nhớ nữa, cô cũng hồ đồ.
Nhưng những lời lãng mạn thì đã nói khá nhiều.
"Thế bây giờ em nghe cho kỹ này, tôi yêu em, Hứa Minh Tâm."
Có từng nói hay chưa cũng không sao, cô chắc chắn có thể cảm nhận được, nhưng dù là vậy, ở giờ phút khó quên này, anh vẫn trịnh trọng nói cho cô biết.
Tôi rất yêu em...
Hứa Minh Tâm.
Dứt lời, cánh môi phủ xuống, hôn lên môi cô.
Hứa Minh Tâm cũng đáp lại vừa ngốc nghếch lại vừa kịch liệt, không cần ngôn từ, dùng hành động để trả lời câu vừa rồi của anh.
Tối nay ánh trăng rất đẹp.
Buổi tối bọn họ chưa có về, bởi vì sắc trời đã muộn, bọn họ ở lại đó luôn, ngày hôm sau mới quay về.
Cô cũng vào năm học rồi, phải đến trường báo cáo.
Năm bốn chủ yếu là thực tập, nửa kỳ sau là viết luận văn tốt nghiệp.
Sau khi cô báo cáo xong, cô liền đi đến thị trường tuyển dụng xem xem.
Bạch Thư Hân bảo cô vào J.C thực tập, như thế cũng có người phối hợp.
Nhưng cô lại không muốn lắm, dù sao thì cô và Cố Gia Huy cũng quan hệ mật thiết, nếu anh cho mình đi cửa sau, thì há chẳng phải là cô không học được bất cứ cái gì à?
Cô cố tình giấu Cố Gia Huy, quăng mười mấy cái đơn xin việc lên mạng.
Có mấy công ty phản hồi rất nhanh, thông báo thời gian, địa điểm phỏng vấn ngay.
Cô không nộp vào công ty lớn gì, bởi vì trong lòng cô cũng rất không tự tin.
Cô tính đi công ty nhỏ trước thích ứng một chút, xem xem nhiệm vụ công việc, rồi quyết định hướng phát triển về sau.
Hơn nữa cô cũng muốn chuyển nghề, nếu không phải là thực tập phải tìm công việc cùng chuyên ngành, thì bây giờ chắc là cô đang ở tiệm bánh rồi.
Ngày hôm sau, cô nói dối Cố Gia Huy, nói là phải đến trường, trên thực tế cô lén lút đi đến công ty mà mình đã nhận lời đi phỏng vấn.
Cố Gia Huy đã lưu ý rồi, anh để ý mấy công ty mà cô nộp sơ yếu lý lịch trên mạng, bảo Khương Tuấn sắp xếp cho mình một văn kiện, xem xem những công ty nhỏ đó có đáng tin hay không.
Chín giờ sáng, Khương Tuấn mang báo cáo đến.
...
Hứa Minh Tâm đã đến địa điểm phỏng vấn, lễ tân tiếp đón cô, thấy cô ăn mặc rất non nớt, vừa nhìn là biết cô vẫn là người mới chưa ra trường.
Lưng đeo ba lô, tóc búi hai bên, chân đi giày trắng, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhận trà của lễ tân, cô nở nụ cười thật thà.
"Cô chờ một lát, tôi nói với nhân sự một chút."
"Ừm, làm phiền rồi."
Cô kiên nhẫn chờ.
Lễ tân đi vào một lúc, sau đó liền đi ra, rồi bảo cô đi vào.
Nhưng mà khi đi ra, ánh mắt mà cô ta nhìn cô đã trở nên rất lạ, thậm chí còn dặn cô cẩn thận.
Cô không hiểu ra làm sao, lẽ nào là cẩn thận cách diễn đạt, đừng chọc giận người phỏng vấn đấy chứ?
Trong phòng hội nghị có hai người, một người là giám đốc nhân sự, một người khác là ông chú trung niên bốn mươi tuổi, đầu địa trung hải, đeo kính, mặc sơ mi ca rô đỏ, cả người trông đầy dầu mỡ.
Từ lúc cô đi vào, ánh mắt của người đó đã khóa chặt lên người cô, căn bản chưa từng rời đi.
Khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, khiến cho cô nổi da gà.
Rốt cuộc người này là ai? Sao nhìn trông kỳ vậy.
"Cậu ra ngoài đi, tiếp theo tôi đích thân phỏng vấn."
"Vâng, ông chủ."
Người phỏng vấn có hơi bất đắc dĩ, anh ta nhìn Hứa Minh Tâm một cái thật sâu.
Ông chủ nhà anh ta cái gì cũng tốt, chính là có một điểm khó nói nên lời.
Ông hết sức thích thú với sinh viên mới ra trường, ông ta đã bao nuôi rất nhiều tình nhân.
Phụ nữ bây giờ có chút sắc đẹp, liền muốn đi đường tắt, suốt ngày nằm mơ ngồi mát ăn bát vàng.
Nhìn cô gái này trông rất xinh, trông cũng đơn thuần, cũng không biết là có chịu đựng được sự hấp dẫn của viên đạn bọc đường không.
"Ngồi ngồi ngồi."
Ông chủ mỉm cười nói, bảo cô ngồi xuống.
Cô tới cũng đã tới rồi, lần đầu tiên nhận lời mời phỏng vấn cô cũng muốn biết quá trình.
Cô ngồi xuống, nhưng lại có cảm giác cả người không thoải mái.
Đây là công chủ công ty sao?
"Chào ông, ông là..."
"Tôi chính là ông chủ, cô có thể gọi tôi là giám đốc Từ."
"Chào giám đốc Từ."
"Tôi đã xem tư liệu của cô, rất tốt, rất xuất sắc, công ty chúng tôi cần nhân tài như cô. Lúc nào rảnh, thì có thể tới báo cáo bất cứ lúc nào."
"Ông không muốn hỏi tôi một số hiểu biết có tính chuyên ngành à?"
Cô hơi buồn bực, căn bản không biết mình đã bị sắc lang nhìn trúng.
"Không cần, tôi nhìn cô một cái là biết cô là một cô gái thông minh, Đại học Kinh Đô là trường nổi tiếng, chắc chắn sẽ không kém. Phải rồi, cô có ý kiến gì về tiền lương không?"
Tiền lương?
Khối tài vụ Kinh Đô, thực tập sinh phổ biến là khoảng trên dưới ba ngàn tệ, nếu lấy được chứng chỉ kế toán, sau khi chuyển lên chính thức thì khoảng trên dưới năm ngàn tệ, làm một hai năm cũng có tám ngàn đến một vạn.
Bây giờ cô còn chưa tốt nghiệp, cô hoàn toàn không dám nghĩ nhiều về tiền lương.
"Tôi nghe theo sắp xếp của công ty." Cô lễ phép nói.
"Thế tiền lương hai mươi vạn, thế nào?" "Hai... hai mươi vạn?"