Lời này đã gõ mạnh vào lòng cô, quanh quẩn trong đầu, như là có ma lực vậy.
Cô sửng sốt, bị quát mà không kịp phản ứng.
Anh nâng chân cô lên, muốn kiểm tra, cô vẫn còn né tránh.
"Em nghĩ rằng tôi sẽ không đánh em hả?" Anh vừa nói ra câu này, Hứa Minh Tâm lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Cô vừa tủi thân khóc thút thít, vừa không dám phản kháng, trong lòng uất ức lắm.
Tuy hiện tại trời đã vào thu, nhưng thời tiết không lạnh lắm, vẫn rất mát mẻ, buổi trưa mặt trời lên cao vẫn rất nóng.
Cô còn mặc váy, anh trực tiếp vén váy cô lên đến đầu gối, nhìn thấy miệng vết thương cô bị ngã hôm qua.
"Có đau không?"
Cố Gia Huy mềm giọng, anh chẳng có cách nào với cô.
Hứa Minh Tâm cắn chặt môi, không nói gì.
Trong lòng, cô có một chút khí khái đấy.
Anh dịu dàng xoa miệng vết thương giúp cô, anh nói với giọng ấm áp: "Tôi biết Trình Hoa đã đi tìm em rồi."
"Hôm đó anh về muộn, tôi đã biết mùi nước hoa trên người anh là của ai rồi. Là của cô ta đúng không, hôm đó cô ta đến tìm tôi, trên người cô ta cũng xịt mùi hoa hồng."
"Mũi chó của em linh thật đấy."
"Cô ta biết anh ở bệnh viện, nhưng tôi lại không biết. Vị hôn phu của tôi đau dạ dày nhập viện, nhưng tôi lại không biết, còn phải người khác nói cho tôi biết, anh không thấy nực cười à?"
"Tôi không nói cho em biết, là không muốn để em có tâm lý gánh nặng, tôi sợ em lo lắng."
Anh ôn tồn giải thích. "Thực ra những gì cô ta nói với tôi đều đúng hết. Tôi đúng là gánh nặng của anh, là một kẻ vô dụng. Tôi chẳng biết gì cả, đề toán học nho nhỏ cũng không biết làm, sau này chắc chắn cũng không thi đấu kế toán. Ngay cả năng lực tính toán cho anh tôi cũng không có, tôi làm gì còn mặt mũi mà ở bên anh nữa? Lúc đầu, tôi tưởng chúng ta
cùng chạy trên một con đường, anh không chê tôi, tôi không chê anh, không ngờ..."
"Anh... nhoáng cái anh đã trở nên vừa đẹp trai vừa giàu có, phụ nữ thích anh, đàn ông cũng thích anh! Nhưng tôi có cái gì? Đến cả hai lạng thịt tôi cũng không có!"
Không so sánh thì không biết, so sánh vào thì hết hồn.
Hứa Minh Tâm chán nản vì sự vô dụng của mình, khoảng cách giữa bọn họ không phải cái mà cô cứ cố gắng là có thể lấp đầy được.
Rõ ràng chính là rãnh trời, cho dù cô sinh sớm hai trăm năm, thì cũng không đuổi kịp nhịp bước của Cổ Gia Huy.
Anh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chắc chắn là có việc lớn cần làm.
Nhưng cô thì chẳng giúp được gì, cô không muốn sau này hối hận, chi bằng bây giờ cô cắt đứt luôn đoạn tình duyên này đi.
"Tốn vốn chẳng có gì cả, bây giờ quay về ban đầu cũng không sợ!"
"Em còn có tôi."
Cố Gia Huy đứng dậy, bàn tay to luồn vào mái tóc cô, sau đó anh cúi người chặn lại cánh môi đang lải nhải kia.
Hứa Minh Tâm bất ngờ không kịp phòng bị, hai mắt mở to, cô quên luôn cả việc đẩy anh ra, mặc anh đòi lấy.
Đợi đến lúc cô phản ứng lại, muốn đẩy người ra, thì đã không kịp nữa rồi.
Cải ôm của anh tựa như tường đồng vách sắt, căn bản là không lay động được.
Cô sốt ruột rồi.
Nụ hôn này vẫn bá đạo như trước đây, nhưng lại mang theo chút dịu dàng.
.
Cô thật sự sợ mình không giữ vững được, vì một cái hôn mà bị đánh bại.
Cô nhẫn tâm, cắn mạnh xuống.
Sau đó, mùi máu nồng đậm lan ra trong miệng hai người, rất nồng.
Cố Gia Huy bị đau, rõ ràng thân mình đã hơi hoảng hốt, hiển nhiên là anh không ngờ Hứa Minh Tâm nhẫn tâm như vậy.
Hứa Minh Tâm thầm thở dài nhẹ nhõm, cô cho rằng chắc chắn anh sẽ buông cô ra, nhưng không ngờ...
Anh lại mặc kệ đầu lưỡi bị thương của mình, hôn sâu hơn.
Công thành chiếm đất, không để cho cô có cơ hội thở dốc.
Nụ hôn này, cũng từ dịu dàng biến thành trừng phạt.
Cuối cùng, anh lưu luyến tách ra.