Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ấy chưa có nhiều bằng chứng hơn, Ngôn Dương cũng sẽ không để lại. 

Bởi vì chuyện này căn bản chính là giả dối không có thật, chuyện này là Ngôn Dương tự lên kế hoạch tỉ mỉ thôi. 

Nếu mà lộ ra quá nhiều bằng chứng rõ ràng, trái lại dễ để cho người ta tìm hiểu ngọn nguồn, điều tra ra chân tướng. 

Bây giờ Hứa Minh Tâm bị Cố Tử Vi gây thương tích, chuyện này đã chứng thực rồi. 

Cái mà Ngôn Dương lợi dụng chính là lòng nghi ngờ của con người, thể nào Cố Gia Bảo cũng nghi ngờ Cố Trác Đông, cho dù không phải là Cố Trác Đông làm, thằng khốn Cố Tử Vị này cũng sẽ làm ra chuyện điên cuồng như thế. 

Hai tội xảy ra cùng lúc, muốn trốn cũng không trốn được! 

"Cô bé Minh Tâm thế nào rồi?" 

Cố Gia Bảo lo lắng nói. 

"Vẫn chưa tỉnh ạ." 

Cố Gia Huy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, canh giữ bên giường. Bạch Thư Hân ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, cô ấy nói: "Ông ơi, ông nhất định phải cho Minh Tâm một công đạo, Cố Tử Vị làm lần này không phải là lần một lần hai nữa rồi, đây đã là lần ba rồi, anh ta định tìm người cưỡng bức Minh Tâm! Ông, ân oán của nhà họ Cố các ông cháu không quản được, nhưng người chị em thân nhất của cháu đang nằm ở đây, hôn mê không tỉnh 

, bị thương nặng như này, cháu không thể không quản!" 

Bạch Thư Hân sốt ruột nói. 

Cổ Gia Bảo á khẩu, đúng lúc này Thẩm Tuệ đi vào. 

Sau đó, bà ấy nói: "Cô nhóc Bạch, chuyện này chưa đến lượt nhà họ Bạch ra tay, nhà họ Ngôn tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra không đồng ý. Hiện tại, Hứa Minh Tâm là con gái nuôi của tôi, nó đã là người của nhà họ Ngôn rồi, người của nhà họ Ngôn chúng tôi không thể bị người ta bắt nạt không công mà không đáp trả!" 

Thẩm Tuệ tức giận nói với đôi mắt lạnh lùng. 

Cố Gia Bảo nghe vậy, ông ấy cũng biết mình bắt buộc phải chủ trì công đạo rồi. 

Nếu còn cứ để mặc buông lỏng với bố con Cố Trác Đông, thì không biết họ sẽ còn làm ra bao nhiêu chuyện thường thiên hại lý nữa. 

Cố Gia Bảo căm hận cắn răng nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Minh Tâm một câu trả lời 

thuyết phục. Gia Huy, cháu ra ngoài, xử lý một số chuyện với tôi." 

Cố Gia Huy nghe vậy, mắt phượng khẽ híp lại, sau đó đi cùng ông cụ ra ngoài. 

Trên đường đi bọn họ không nói câu nào, lên xe, về nhà tổ. 

Cổ Trác Đông nhanh chóng chạy sang. 

Anh ta nhìn thấy Cố Gia Huy, liền tức giận xông lên phía trước, túm cổ áo của anh: "Con trai tôi đâu? Cậu làm gì Cố Tử Vị rồi?" 

"Muốn biết à?" 

Khóe môi Cố Gia Huy nhếch lên một nụ cười lạnh, giống như là ác ma, không chứa bất kỳ tia tình cảm nào. 

Ánh mắt bạc tình quả nghĩa kia như đang nhìn một người chết, giếng cạn không có sóng. 

"Thả nó ra, nếu không, cậu không xong với tôi đâu!" 

Cố Tử Vi xảy ra chuyện, La Xuân Hương nhận được tin thì lập tức gọi điện tới, nói là nhất định phải bảo vệ con của bọn họ. 

Tuy Cố Tử Vị không ra gì, nhưng suy cho cùng thì vẫn là cốt nhục của mình, huyết mạch chí 

thân. 

Sao anh ta có thể mặc kệ không lo đây? 

Cố Gia Huy chậm rãi bật điện thoại lên, gọi video với phương Tuấn. 

Cố Tử Vi bị trói ở một chỗ tối, xugn quanh trống không. 

Anh ta bị trói gô cổ và chéo tay ra sau lưng, trói ở trên ghế. 

Mặt mũi anh ta bầm dập và đã rơi vào hôn mê từ lâu rồi, xem ra là vừa bị đánh một trận. 

"Khương Tuấn, có thể cho bọn họ xem trò hay rồi." 

Cố Gia Huy dặn dò. 

Trong video, Khương Tuấn hắt một chậu nước lạnh, Cố Tử Vi lập tức tỉnh lại, anh ta ho khan liên tục. 

Sau đó liền bắt đầu kêu to. 

"Các anh... các anh đừng qua đây, thật sự không phải tôi... tôi cũng là bị hãm hại, tha cho tôi... cầu xin các anh, thả cho tôi." 

Nhưng hoàn toàn không có cầu cứu, có hai người đàn ông lực lượng tiến lên, thẳng chân đạp đổ cái ghế, anh ta ngã xuống đất." 

Con dao đâm vào đùi anh ta, Cổ Tử Vị hét lên như tiếng giết heo. 

Một người trong đó, nâng chân đi giày nghiến lên mu bàn tay của Cố Tử Vị, giẫm thật mạnh. 

Sau đó, là quyền đám cước đá. 

Sau đó Cổ Tử Vi còn nhổ ra cả răng hàm, mang theo nước bọt có máu. 

"Con ơi! Các cậu dừng tay cho tôi, nếu không tôi nhất định sẽ giết các cậu, dùng tay cho tôi!" 

Cố Trác Đông như phát điên nói. 

Cổ Tử Vị nghe thấy giọng của bố mình, anh ta như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy. 

"Bố... cứu con... con không muốn chết... con chưa muốn chết..." 

Cố Tử Vị đau khổ gào lên, tiếng nói càng ngày càng nhỏ. 

Cuối cùng, lại đau quá ngất xỉu thêm lần nữa. 

Máu chảy ra ở đùi có thể tạo thành một vũng máu nhỏ nhỏ ở dưới đất, cách màn hình, nhìn thấy mà ghê người. 

Cổ Trác Đông nhìn chằm chằm vào video, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu. 

Cố Gia Huy chậm rãi tắt cuộc trò chuyện, để điện thoại vào túi, phủi đi bụi ở trên tay áo. 

"Món quà này, anh trai có hài lòng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK