Điện thoại vừa thông, đối diện truyền tới giọng nói lo lắng của Ôn Thanh Vân.
"Gia Huy, cậu thật sự quyết định muốn hợp tác với Cố Thị sao? Một khi như thế, tôi sợ... tôi sợ đối phương..."
"Trước đây, Cố Thị do Cố Trác Đông tiếp quản, rất nhiều dự án hỏng bét. Bây giờ tôi chi có thể lợi dụng tài nguyên ở nước ngoài của J.C để mở rộng thị trường, nếu muốn mở ra thị trường ở Maleton, bắt buộc phải thông qua hợp tác với nhà họ Ôn."
"Tôi biết tầm quan trọng của thị trường ở Maleton đối với tập đoàn Cố Thị, nhưng cậu cũng phải biết rằng, Lucia cũng không phải là người chịu để yên gì, mấy năm nay cô ta vẫn đang tìm cậu, cô ta nghĩ rằng cậu đang ở nước Y, quật ba tấc đất. Cũng không ngờ cậu lại ở Kinh Đô, cho nên cậu mới may mắn tránh được."
"Ngộ nhỡ cô ta biết cậu vẫn còn sống, chắc chắn cô ta sẽ không từ bỏ, tôi chỉ sợ sau này phát sinh nhiều sự cố!"
Ôn Thanh Vân lo lắng nói: "Nếu Lucia mà muốn ngóc đầu trở lại thật, sau lưng có thế lực của Caitlin, cho dù cậu có thể chống đỡ được, tôi sợ Hứa Minh Tâm.... cô ta là một kẻ điên cuồng, muốn thứ gì thì phải có được, nếu không có được thì sẽ phá hủy. Cậu ở chung với cô ta lâu như vậy, chắc là cậu rất hiểu tính cách của cô ta
."
"Tôi biết, tôi sẽ bảo vệ tốt cho Hứa Minh Tâm, tôi sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại cô ấy."
"Tôi biết cậu có lòng, nhưng... chẳng thể đề phòng, cậu có biết không hả?"
Ôn Thanh Vân thở dài, câu nói cuối cùng gõ mạnh vào lòng anh.
Chẳng thể đề phòng..
Anh híp mắt, ngón tay thu lại, dần dần thu thành thành quyền.
"Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn chị đã nhắc nhở. Cố Thị... tôi sẽ không từ bỏ, đây là cái tôi có thể cho anh hai tôi, công đạo duy nhất mà tôi cho chị."
"Nếu anh hai cậu mà biết, mọi chuyện cậu làm suốt bao nhiêu năm nay vì anh ấy, tôi nghĩ... anh ấy sẽ không cần đâu. Tôi và anh hai cậu không cần cậu trả giá nhiều như vậy, cậu chỉ cần sống tốt cuộc sống mà cậu muốn là được rồi."
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt.
Bây giờ, anh không còn đường lùi nữa rồi.
Từ năm năm trước, khi anh ở trên giường bệnh mở mắt ra, biết được rằng anh hai thi cốt không còn.
Là anh biết, tiếp theo, sinh mệnh của anh phải làm gì rồi.
Nếu không phải là Hứa Minh Tâm, đoán chừng anh vẫn là một cái xác không hồn.
"Tên đã bắn ra khỏi cung thì không lấy về được, Thanh Vân, sau này chị đừng nói với tôi những lời như thế này nữa. Mối thù của anh hai tôi sẽ báo, người phụ nữ của tôi tôi cũng sẽ bảo vệ. Qua một thời gian nữa tôi muốn đi tới Manleton trao đổi với chị dự án mở rộng ở thị trường nước ngoài, đến lúc đó tôi sẽ đưa Cố Cố cùng đi tìm chị."
"Ừm, có đưa Minh Tâm sang không? Lần trước, em ấy tới vội, tôi cũng chưa chào hỏi em ấy tử tế, đến nhà tôi làm khách nhé."
"Ừ, đúng lúc cô ấy cũng sắp nghỉ hè rồi."
"Ừ, thế đến lúc đó tôi chờ cậu đấy, tôi sẽ cố gắng che dấu tin tức giúp cậu, chỉ mong Lucia phát hiện ra sự tồn tại của cậu muộn một chút."
Cố Gia Huy gật đầu, rồi cúp máy.
Trong đầu anh hiện ra cô gái tóc vàng mắt xanh, trước đây khi bọn họ ở bên nhau, cô ta không biết anh là con trai thứ ba của nhà họ Cố, tưởng anh chỉ là một tên nhà nghèo sang phấn đấu.
Còn anh, lúc đó anh cũng không biết cô ta lại là cô ba của nhà Caitlin tiếng tăm lừng lẫy.
Anh cứ tưởng, cô ta là một cô gái lương thiện trong sáng, anh ta phải dùng mọi thứ tốt nhất để tặng và bảo vệ cô ta.
Cho dù biết thân phận của cô ta, anh cũng không có nhụt chí.
Anh biết, chỉ cần cho anh đủ thời gian, không tới ba năm, anh sẽ đứng ở cùng độ cao với cô ta, cưới cô ta.
Chỉ có điều, ông trời đã cho anh một trò đùa to.
Cái chết của anh hai, thế mà Caitlin cũng tham gia vào trong đó.
Còn Lucia lại là người thực hiện!
Anh cũng không có hối hận chặt đứt phần tình duyên này, bây giờ anh bình tĩnh lý trí, biết ai mới là người phù hợp nhất với mình.
Anh sẽ không lưu luyến quá khứ, thể xác và tinh thần của anh đã thuộc về một người từ lâu rồi.
Anh và Hứa Minh Tâm là yêu từ cái nhìn đầu tiên, lâu rồi cũng không chán, anh nghĩ... cả đời này không có bất kỳ ai co thể thay thế sự tồn tại của cô.
Cô... mãi mãi là độc nhất vô nhị, có cô thì mới có cậu ba Cố của bây giờ, có cậu ba Cố có máu có thịt sinh động sâu sắc.
Hứa Minh Tâm mua đồ xong đi về, đúng lúc nhìn thấy Cố Gia Huy đang cong môi cười, cô không nhịn được nghi hoặc hỏi: "Anh đang cười cái gì?"
"Nhớ em rồi đấy, cho nên không kìm được mỉm cười."
Cố Gia Huy nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong mắt mang theo tình ý lưu luyến và sự cưng chiều sâu đậm.
Anh nói thẳng như thế này, làm cho Hứa Minh Tâm đỏ mặt, và cũng hơi ngại ngùng nữa.
"Qủy mới tin lời anh, tôi đi mua bánh bao chiên, vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hôi hổi đấy, anh mau thử đi."
Cô bỏ hộp đồ ăn xuống, nắm tai, bộ dạng đáng yêu chết đi được.
Anh vươn tay ra, cho cô ngồi trong lòng anh, không ngờ lúc này, cánh cửa phòng làm việc mở ra.
"Tổng giám đốc, chiều nay có một hội nghị..."
Giám đốc Triệu vừa đi vào thì nhìn thấy hai người đang sến sẩm ngồi cùng một chỗ, khuôn mặt già cũng đỏ mặt xấu hổ.
"Tổng giám đốc Cố, bây giờ đang là thời gian làm việc..." Giám đốc Triệu là người cứng nhắc, nhìn không quen nên không nhịn được nhắc nhở hai câu.
Hứa Minh Tâm lập tức cảm thấy không thoải mái, cô vội vàng nhảy xuống, cô nói: "Tôi... tôi chỉ tới đưa cơm thôi, lát nữa là tôi đi."
"Không cần đâu, em cứ ở dây với tôi, có hiệu quả giúp tôi nâng cao hiệu suất công việc. Giám đốc Triệu, ông có câu hỏi gì không?"
"Không... không hợp quy củ..." Giám đốc Triệu lắp bắp nói, liều chết nói.
"Vợ tôi tới xem tôi làm việc, có gì không hợp quy củ? Theo như tôi được biết, chỉ cần giám đốc Triệu ra ngoài xã giao, bà Triệu nhất định sẽ đi qua kiểm tra. Thế nào? Vợ ông được kiểm tra, vợ tôi thì không được hả?"
Cố Gia Huy bày ra toàn bộ cái gì gọi là chiều vợ vô độ.
Cho dù ông mồm mép nói toạc ra, anh cũng không để ý.
Cố Gia Huy vẫn truyền lại một cái ý tứ.
Vợ tôi là to nhất, tôi thứ hai!
"Ách..."
Thoáng chốc, giám đốc Triệu không còn gì để nói.
"Cuộc họp chiều nay tôi sẽ tham dự đúng giờ, không có việc gì thì ông ra đi, đừng quấy rầy chúng tôi làm việc. Tiện thể nói cho người bên ngoài biết, không có dặn dò của tôi, đừng tùy tiện đi vào văn phòng của tôi!"
Nếu mà tới thêm vài lần nữa, cô vợ nhỏ của anh sẽ bị dọa chạy mất.
"Vâng vâng vâng..."
Giám đốc Triệu gật đầu lia lịa, sau đó quay người đi ra ngoài.
Nếu không phải là nể năng lực hơn người của Cố Gia Huy, mấy ngày ngắn ngủi, chấn chỉnh Cố Thị đâu ra đấy, thì chắc chắn ông ta đã vỗ bàn rồi.
Ông ta không nhịn được đi tìm Cố Gia Bảo tố khổ.
Cố Gia Bảo nói qua điện thoại: "Ông xem đi, năng suất làm việc buổi chiều của thằng bé thế nào, đưa con dâu này của tôi không thường đâu, con trai tôi không nghe lời tôi, thì nghe lời vợ nó! Có vợ nó ở đấy, làm chơi ăn thật."
"Nhưng cậu ta thân là tổng giám đốc, tùy tiện đưa người nhà tới, nếu mà để lộ văn kiện cơ mật nào... thì phải làm sao? Hơn nữa như thế thì làm sao khiến cho người trên dưới công ty tin phục đây?"
"Ông không hiểu dụng tâm lương khổ của thằng bé rồi, trên thực tế, thằng bé đang làm mẫu chính xác cho các ông. Vợ chồng hòa thuận, thì sự nghiệp mới thành công. Con trai nhà họ Cố tôi lại chăm lo sự nghiệp, nhất cử lưỡng tiện, có gì không tốt nào?"
"Ách... ông à... ông đây là thực lực chiều con trai sao?"
"Tôi đang chiều con dâu tôi đấy, tôi chiều thằng nhóc đó làm cái gì? Cô con dâu này là tôi tự tìm đấy, tôi hài lòng lắm, diện mạo xinh xắn, lại ngoan ngoãn, có thể trị cậu ba vâng lời, cũng không cần tôi phải lo lắng, tôi vui lắm."
"Ông Triệu à, không phải tôi nói ông đâu nhá, ông cũng phải chăm sóc gia đình vào, mỗi lần vợ ông đi tới khách sạn bắt phòng, tôi đều sẽ nghĩ là có phải nhân viên cấp cao công ty chúng ta hỏng hết rồi không!"
"Ông cụ à... sao ông lại nói như thế chứ! Tôi cũng cảm thấy cô con dâu này tốt, tổng giám đốc Cố cũng rất tốt, tôi cũng không còn việc gì nữa, tôi cúp máy trước đây."
Giám đốc Triệu vội vàng cúp điện thoại, chỉ chờ nhìn xem năng suất của Cố Gia Huy vào buổi chiều thế nào. Ông ta cũng muốn xem xem hai người ở nên trong anh anh em em, thì chú tâm làm việc kiểu gì!