Cô ta nói rất khẽ, sợ kinh động đến Hứa Minh Tâm đang ngủ say.
Cố Gia Huy đang gạt sợi tóc rủ xuống trán cho Hứa Minh Tâm thì bất ngờ nghe thấy câu này, ngón tay anh khẽ run lên.
Thân mình anh cứng đờ, ánh mắt thâm trầm nổi sóng.
Anh hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên rồi nói: "Việc đã trôi qua rồi, nó đã không còn gì hay để nói nữa rồi."
"Lúc trước cậu che giấu thân phận, cô ấy cũng không biết cậu vẫn còn sống. Nhưng, cậu đã nổi bật lên rồi, sau này Ôn Thị cũng sẽ giúp cậu, cho dù cậu làm điên đảo ở Kinh Đô, nhưng mạng lưới tin tức toàn cầu nhanh nhạy như thế, cô ấy không thể không chú ý đến cậu."
"Chị dâu, về sau chị không cần nhắc lại chuyện này nữa. Tôi của năm đó đã chết rồi, bây giờ tôi chỉ là Cố Gia Huy mà thôi."
Cố Gia Huy u ám nói, ánh mắt lạnh lùng mà cô đơn.
Ôn Thanh Vân liếc nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó phun ra một ngụm trọc khí.
Đúng là sự việc đã trôi qua rồi, nhưng phong ba thì lại chưa hề bình ổn.
Trong vòng bốn năm nay, cô ta đã nháo ra động tĩnh rất lớn ở Maleton.
Nếu như Cố Gia Huy đã không muốn nhắc đến, vậy thì cô ta cũng sẽ không nhiều lời nữa, nhưng mong là sự việc đã thật sự trôi qua.
Nếu không, một khi mà dây dưa vào, thì người vô tội nhất là Hứa Minh Tâm.
Vòng nước xoáy quá lớn, người không có kỹ năng sinh tồn, thì không thể sống đến cuối cùng.
Hứa Minh Tâm đợi đến ba giờ chiều mới đi về, sau khi về cô cũng không hề nhàn rỗi, cô ôn lại lễ nghi và vũ đạo, cô còn làm bánh ngọt ít béo cho Thẩm Tuệ nữa.
Thẩm Tuệ đi về, rõ ràng là trông mệt mỏi hơn rất nhiều.
Bà ấy bảo hai hôm nay đều khá bận, diễn tập rất nghiêm ngặt, dù sao cũng là đêm hội từ thiện có tính toàn cầu.
Hứa Minh Tâm là người ngoại đạo, cho nên cô chưa có bị dính vào, cô chỉ đi lướt qua mà thôi.
Cô nhìn thấy Thẩm Tuệ mệt như vậy, cô mới biết sự thành công của mỗi người đều không dễ dàng.
Cô chỉ có thể mượn phòng bếp của khách sạn, rồi nghiên cứu một số đồ bổ, hàng ngày mang qua, bảo đảm khí sắc của bà ấy là tốt.
Thẩm Tuệ nhìn ra Hứa Minh Tâm rất chân thành, bà ấy cũng không muốn người khác dèm pha, nên lúc nào cũng làm việc chăm chỉ.
Trước khi đi bà ấy đã dặn dò về bài học, cô cũng tuyệt đối sẽ không làm lấy
lệ.
Cô gái như thế này, đúng là đáng làm nhân tài.
Thẩm Tuệ cũng dần bỏ đi thành kiến, trước đây là bởi vì Ngôn Hải nên như thế này, bây giờ bà ấy lại thật lòng thích cô bé nhiệt tình này.
Nói năng hăng hái sôi nổi, người ta tốt với cô một chút, cô hận không thể trả lại gấp trăm lần.
Điểm này, rất chân thành.
Bà ấy ở trong giới giải trí, đã nhìn thấy quá nhiều thứ giả dối, nên mới cảm thấy trái tim thuần khiết này là thứ khó có được cỡ nào.
Đột nhiên, bà ấy hơi hiểu, phụ nữ ưu tú có nhiều như vậy mà con trai bà ấy không chọn, lại cứ muốn chọn Hứa Minh Tâm.
Sau khi cô tiễn Thẩm Tuệ đi xong, cô ở phòng bếp xem sách dạy nấu ăn, không ngờ lại nghe thấy sột soạt ở ban công.
Lẽ nào là Cố Gia Huy tới à?
Không phải cô đã nói cho anh biết, mấy hôm nay Thẩm Tuệ đều không có ở đây, anh không cần lén lút nữa sao?
Cô đi tới ban công.
"Cậu ba Cố, sao anh..."
Cô còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy những người đàn ông vạm vỡ màu đồ đen võ trang đầy đủ ở bên ngoài.
Bọn họ đeo mặt nạ, mặc áo chống đạn, cả người cơ bắp cuồn cuộn, trông hung thần ác sát.
"Anh... có trộm!"
Hứa Minh Tâm phản ứng lại rất nhanh, cô vội vàng co cẳng bỏ chạy.
Nhưng người đàn ông vạm vỡ đó có thân thủ nhanh nhẹn, anh ta bắt luôn được cơ thể gầy yếu của Hứa Minh Tâm, sau đó bịt thuốc mê vào miệng mũi cô.
Không bao lâu, cô đã mê hôn, thần trí không rõ.
Nửa tiếng đồng hồ, cô yếu ớt tỉnh lại.
Hoàn cảnh lạ lẫm!
Hứa Minh Tâm vội ngồi dậy, cô phát hiện ra là mình đang nằm trên một chiếc giường rất lớn, cả căn phòng được trang trí vô cùng tinh xảo, hơn nữa một người ngoài nghề như cô cũng cảm nhận được là những đồ trang trí ở đây đều có giá cả xa xỉ, quý khí bức người.