Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lệ Nghiêm, Thư Hân quan trọng với anh như vậy, bây giờ anh biết các anh không phải anh em, liệu anh có có tình cảm gì khác với em ấy không?" 

Lệ Nghiêm nghe thấy lời này, anh ta hơi sửng sốt. 

Anh ta chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này. 

Vào khoảnh khắc anh ta ngây người, Cố Yên chợt tiến lên hôn lên môi anh ta. 

Anh ta sửng sốt trong chốc lát, sau đó thì đáp lại. 

Thật lâu sau, Cổ Yên lưu luyến buông môi anh ta ra, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên: "Đừng nghĩ, coi như em chưa hỏi, em sợ anh nghĩ kỹ rồi, em sẽ buồn." 

"Yên Yên, em hiểu anh mà, cho dù anh và em ấy không phải anh em ruột, bọn anh cũng không thể ở bên nhau. Anh vẫn là con của nhà họ Bạch, dù không có quan hệ huyết thống, trong mắt người ngoài bọn anh vẫn là anh em." 

Đây là đạo đức luân lý, vậy trái tim anh thì sao? 

Lệ Nghiêm, đã bao giờ anh suy nghĩ kỹ chưa? 

Cố Yên không dám hỏi tiếp cái vấn đề này, cô ấy sợ cô ấy hỏi ra đáp án mà mình vĩnh viễn không muốn nghe. 

Cuối cùng Lệ Nghiêm uống đến say mèm, cuối cùng Cố Yên đã tìm được cơ hội, cô ấy muốn đưa anh ta vào khách sạn. 

Nhưng không ngờ Bạch Thắng đã phải người tới rồi. 

Cố Yên đành phải giao người đi, sau đó đưa mắt nhìn anh ta đi. 

Cô ấy phải kết hôn sớm một chút, nhất định phải làm nhanh trước khi Bạch Thư Hân biết. 

Bây giờ mình vẫn có thể khống chế được sự việc, một khi tiếp tục phát triển theo hướng này, vậy thì cô ấy cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa. 

Cô ấy siết chặt tay, trong mắt có tia sáng không chịu thua. 

Hôm sau, Lệ Nghiêm tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Bạch Thắng ngồi ngồi trước giường rồi. 

"Cháu đã nghĩ một đêm rồi, cháu nên cho chú một câu trả lời rồi nhỉ. Mẹ cháu không còn nhiều thời gian, em trai cùng mẹ khác cha của cháu vẫn đang chờ tin của cháu. 

"Không gặp." 

Lệ Nghiêm hít sâu một hơi, sau đó bật ra hai chữ. 

"Cháu không trách bà ấy rời bỏ cháu, bố mất, bà ấy một người phụ nữ ôm một đứa trẻ, đúng là áp lực rất lớn. Bà ấy đã có gia đình mới, hơn nữa còn sống hạnh phúc viên mãn. Bà ấy hãy coi như năm đó cháu đã chết rồi, sớm đã không còn ở nhân thế nữa rồi là được. Cháu không trách bà ấy, nhưng cháu cũng không thể tha thứ cho bà ấy." 

"Mong chú chuyển lời giúp cháu, cháu là người của nhà họ Bạch, cháu chỉ lo ma chay cho nhà họ Bạch. Bà ấy có con trai, để con trai bà ấy chăm sóc bà ấy đi." 

"Bất kể cháu có đưa ra quyết định như thế nào, chú cũng sẽ không can thiệp, dù sao cũng là bà ấy có lỗi với cháu trước. Chú sẽ nói là cháu từ chối, cháu nghỉ ngơi đi, lát nữa thì xuống tầng ăn sáng, cô cháu lo cho cháu lắm đấy." 

Bạch Thắng quay người rời đi, nhưng lại bị Lệ Nghiêm gọi lại. 

"Nếu như bọn họ không tới, có phải chú định cả đời không nói cho cháu biết, cháu không phải con ruột, đúng không." "Mặc dù cháu không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Bạch chúng ta, nhưng cháu vẫn là niềm kiêu ngạo của nhà họ Bạch, là đứa cháu kiệt xuất của nhà họ Bạch. Đứa con trai không nên thân của chú, còn lâu mới bằng cháu. Có phải là con ruột hay không, không liên quan gì hết. Tuy anh cả, chị dâu không thể sinh ra cháu, nhưng họ đã nuôi cháu. Chú vẫn nhớ lúc chị dâu 

nhìn thấy cháu, chị ấy rất thích rất thích, khăng khăng giữ cháu lại, còn dặn những người biết chuyện như bọn chú là, không được tiết lộ thân thể của cháu." "Tên của cháu là đích thân chị dâu đặt, theo họ chị ấy, hễ có việc gì răn dạy, thì lấy ngay bản thân mình. Thật sự không phải có ý trách móc nặng nề cháu. Những năm nay, cháu đối nhân xử thế, cháu làm cháu, làm anh, đều là cực kỳ tốt, không thể bắt bẻ. Cháu là con cháu quân nhân của nhà họ Bạch, cũng là đứa cháu tốt của chú, đứa con trai ngon của anh cả và chị dâu." 

"Cháu cũng đừng vì cái này mà có ác cảm giữa chú cháu, đây là mệnh lệnh, hiểu chưa?" 

Bạch Thắng nói, lời nói thấm thía. 

Lệ Nghiêm gật đầu thật mạnh, cảm ơn ơn dưỡng dục bao nhiêu năm nay của nhà họ Bạch, khắc trong tâm khảm. 

Sau khi Bạch Thắng đi, anh ta nặng nề nhắm mắt lại, nhớ lại từng chuyện trong những năm nay. 

Từ nhỏ, anh ta đã không giống bố nuôi, mẹ nuôi. Mẹ nuôi bảo anh ta giống người cậu tráng niên mất sớm, nhưng anh ta lại chưa bao giờ nhìn thấy ảnh chụp của cậu. 

Bọn họ đợi anh ta nhìn ra, anh ta có thể cảm nhận được tình yêu của bọn họ, bây giờ anh ta thấy rất vĩ đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK