Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có tin tức gì cả." Ảnh Tử bật ra một ngụm trọc khí, anh ta nói: "Tôi không ngồi đây uống trà với nhóc con cô nữa, tôi phải đi rồi, không có chỗ ở cố định mới là đường về của tôi."

"Nếu sau này cô gặp một người tên là Nhã Nhài, hãy nói với cô ấy... nhớ là thiếu nợ thì trả tiền."

Ảnh Tử tiêu sái rời đi, anh ta vung tay, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.

Còn Thẩm Tuệ và Ngôn Dương thì cũng đã khôi phục lại một ít tình cảm rồi, tựa hình càng thân mật hơn trước đây, hai người ra ngoài hẹn hò, Hứa Minh Tâm liền trở thành cái bóng đèn to nhất, còn là loại pin Nam Phù nữa, một chương càng dài hơn sáu chương.

Hứa Minh Tâm rất là tự biết rời đi, buổi chiều cô chạy về trường báo cáo.

Nửa đường, cô vô tình nhận được một cuộc gọi từ số lạ, sau khi cúp máy vài lần, không ngờ đối phương gửi tin nhắn tới, nói mình là Viên Hạo.

Viên Hạo...

Nhìn thấy hai chữ này, cô chợt nghĩ ra tối qua mình đã đồng ý với anh ta cái gì!

Cô vội vàng gọi lại, điện thoại vừa được kết nối, cô nói xin lỗi lia lịa.

"Xin lỗi, tối qua bất ngờ xảy ra một số tình huống đột phát, tôi không cố ý thất ước đâu!"

"Không sao, vợ chồng Ngôn Dương cũng rời đi trước mà, tôi chỉ đoán được là chắc chắn đã có chuyện gì đó làm nhỡ thôi, bây giờ cô đã giải quyết ổn thoải chưa? Bây giờ sắp đến giờ cơm trưa rồi, cô có thể rút ra thời gian rảnh không?"

"Được được, giờ anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh."

"Tôi tìm cô nhờ giúp, sao có thể để cô tới tìm tôi chứ, cô nói cho tôi biết địa chỉ, tôi tới đón cô."

"Tôi vừa đi ra khỏi biệt thự nhà họ Ngôn chưa bao xa, vẫn chưa đặt được xe..."

"Ừ, mười lăm phút nữa tôi tới.

Cô chờ dưới bóng cây mười lăm phút, thì nhìn thấy xe của Viên  Hạo.

Sau đó cô và anh ta cùng đi ăn cơm.

Anh ta đội mũ lưỡi trai, đeo kính, khẩu trang, có thể nói là võ trang đầy đủ.

Còn cô thì cũng giả bộ đeo một cái khẩu trang.

Hai người đi vào một nhà hàng tây giá cao, bây giờ vẫn chưa phải là giờ ăn cơm, bọn họ tới hơi sớm, cho nên trong tiệm chưa có người.

Bọn họ tìm một chỗ ở góc, Hứa Minh Tâm hơi lo, ở góc bí mật, những phóng kia có chụp được bọn họ không,

Đây là lần đầu tiên cô sao tác, hơn nữa còn là xào cp, cũng không biết sau chuyện này sẽ có fan não tàn của tiểu Viên Hạo mắng mình.

Cô căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi, Viên Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, rồi đưa cho cô một tờ giấy.

"Cô vẫn ổn chứ? Có phải cô thấy khó xử lắm đúng không, nếu mà là cố ép thì tôi đưa cô về. Tôi nghĩ chắc là những phóng viên đó đã chụp được khá nhiều rồi, phần còn lại cứ để tôi làm cho."

Viên Hạo rất thông cảm cho cô.

Hứa Minh Tâm khẽ lắc đầu, nếu đã đồng ý với anh ta thì không thể thất tín với người ta.

"Có đồ ăn ngon, sao tôi có thể từ chối chứ, nhưng mà có thể tôi sẽ ăn hơi nhiều, anh làm tốt công tác chuẩn bị đau thịt đi."

"Ừ, cô ăn thoải mái, ăn no là được."

"Thế thì tôi không khách khí nữa!"

Rất nhanh, bít tết đã được bê lên, Viên Hạo cắt bít tết ra rồi để ở trước mặt cô.

Lúc Viên Hạo đút cho cô ăn, cô còn hơi không được tự nhiên, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì nụ cười.

Cô coi đối tượng thành Cố Gia Huy, trong lúc nhất thời thì đã tốt hơn rất nhiều.

Bữa cơm này ăn hết khoảng nửa tiếng, sau đó Viên Hạo lái xe đưa cô về trường.

Khi Hứa Minh Tâm ngồi trên lớp thì không lướt diện thoại, đang chờ tin tức dư luận.

Qủa nhiên, nửa tiếng sau khi làm, tin tức bắt đầu bay đầy trời rồi.

Ảnh cô và Viên Hạo cùng đi vào nhà hàng tây bị người ta chụp lại, bắt đầu từ lúc đi vào cửa, rồi lại đến khi đi ra ngoài, rồi đến trường, trên cơ bản là phóng viên săn ảnh báo lá cải đều bám theo, không lơ là một khắc nào.

Hứa Minh Tâm đã quen với ánh mắt kinh ngạc của bạn học, sức chịu đựng trong lòng đã mạnh hơn rất nhiều.

Chỉ có điều, điều khiến cho Hứa Minh Tâm bất ngờ đó là, lần người người công kích cô rất ít.

Lần trước, khi cô và Viên Hạo cùng chụp quảng cáo nước hoa, không ít antifan nói cô cọ nhiệt, dẫm lên Viên Hạo thượng vị.

Không ngờ lần này, phần lớn là giọng ủng họ bọn họ ở bên nhau.

Rất nhiều weibo bạn thân gửi tin nhắn riêng, rốt cuộc chuyện là sao, chẳng phải nói là không suy nghĩ đến chuyện yêu đương à?

Hứa Minh Tâm hết cách, đành phải thông báo cho một weibo, nói trước mắt mình vẫn đang đi học, sẽ không nghĩ đến, mọi việc lấy học tập làm trọng, nhưng tốt nghiệp một cái thì lập tức suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Cô muốn gả cho người đàn ông mà cô ngưỡng mộ trong lòng đã lâu kia lắm rồi.

Nghĩ kỹ lại, bất tri bất giác cô và Cố Gia Huy đã đi được hơn nửa năm rồi.

Sinh nhật của cô là ba mốt tháng tám, mấy hôm nữa là sắp khai giảng rồi.

Sinh nhật vừa qua, cô liền đưa đến lên giường Cố Gia Huy, giờ là tháng năm.

Cô tưởng mình và Cố Gia Huy đã ở bên nhau lâu lắm rồi cơ, nhưng bấm đầu ngón tay tính, thì mới vài tháng ngắn ngủi thôi.

Lúc đầu cô cảm thấy thời gian rất lâu, nhưng bây giờ cô cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Hứa Minh Tâm không dám gọi điện cho Cố Gia Huy, chỉ dám gửi tin nhắn cho anh.

[Anh đừng để quan hệ xã hội xử lý chuyện này, về nhà tôi sẽ giải thích với anh sau.]

[Tốt nhất là em cho tôi một đáp án hài lòng, nếu không tôi sẽ mua xe lăn cho em.]

Tin nhắn của cô vừa gửi đi, không ngờ Cố Gia Huy đã nhắn lại luôn rồi.

Cách màn hình, cô cũng có thể cảm nhận được oán niệm lúc Cố Gia Huy đánh chữ.

Đáng... đáng sợ quá, ý này là muốn đánh gãy chân chó của tôi hả?

Đến nỗi ác thế sao?

Cô không dám trả lời, cô ccarm giác điện thoại là một quả bom, tựa như Cố Gia Huy sẽ bò ra từ trong điện thoại bất cứ lúc nào vậy.

Sáu giờ tan học, xe của Cố Gia Huy không hề bất ngờ đỗ ở cửa.

Hứa Minh Tâm mặt xám xịt lên xe, bầu không khí trong khoang xe rất áp lực, tấm ngăn trước sau đã mở từ lâu rồi.

Lúc cô lên xe, Khương Tuấn còn nhìn cô một cái, ánh măt đó... rấy là đồng tình.

Cố Gia Huy ngồi cạnh cô, khuôn mặt âm u đáng sợ, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vài phần hung dữ.

Cằm dưới mím chặt, môi mỏng mím thành một nụ cười lạnh.

Ánh mắt u ám kia rơi lên người cô, khiến chân cô không có tiền đồ mềm nhũn luôn.

Cô run lẩy bẩy nói: "Buổi tối.... vui vẻ... cậu ba Cố..."

"Tôi rất không vui vẻ."

Cố Gia Huy lạnh giọng nói, ý tứ không có một tí nâng đỡ nào.

"Anh nghe tôi giải thích, sự việc không phải như anh nghĩ đâu. Viên Hạo muốn thoát khỏi truyền thông Thiên Nhai, anh ta và truyền thông Thiên Nhai đã lý hiệp ước bá vương, xuất đạo muời năm không được có chuyện xấu, nếu có người sao tác phải lập tức làng sáng tỏ, nếu vi phạm điều ước, phải bồi thường số tiền kếch xù."

"Anh ta đã tích cóp đủ tiền vi phạm hợp đồng rồi, sợ sau khi mình đi khỏi truyền thông Thiên Nhai, danh tiếng sẽ tổn thất lớn, rút về tuyến một. Cho nên... cho nên mới nghĩ đến chuyện nhờ tôi giúp, như thế thì sau này anh ta có thể phát triển tốt hơn, dù sao thì hậu thuẫn của tôi cũng là nhà họ Ngôn... anh nói có không?"

Hứa Minh Tâm vội vàng nói xong, rồi dè dặt nhìn anh.

"Bít tết hôm nay ăn có ngon không?"

"Hả?"

Sao tự nhiên lại hỏi cái này?

"Ngon? Bít tết đó tươi ngon nhiều nước, ăn ngon lắm.

"Anh ta cắt cũng được, đút cũng tuyệt, đúng không?"

"Ách..."

Tại sao sau đó là một cái hố to tướng vậy?

"Cậu ba Cố, tôi cảm thấy cách tư duy này của anh có vấn đề! Anh không thể nói như thế!" "Bít tết đó không ngon à?" Anh ung dung hỏi, giọng điệu lạnh băng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK